Phó bản 1 - Chương 10

Đối phương vẫn không nói gì, đường nét khuôn mặt hắn rất tuấn mỹ, có khí chất đặc biệt khiến người ta không thể không ngắm nhìn.

Sở Tích Vũ lùi về phía sau, thấy bầu không khí có hơi xấu hổ đành khách sáo cười: "Cái này là do tôi tự làm, chú nhớ ăn thử nhé."

Sở Tích Vũ cười, đôi mắt cong lên, môi đỏ răng trắng, dưới ánh nắng ban mai rực rỡ càng trở nên chói mắt hơn bao giờ hết.

Nói xong, cậu quay lưng và đi đến cửa lớn, khi quay người đóng cửa, cậu khẽ ngước lên nhìn, trên gác xép được chạm trổ tinh xảo đã không còn bóng người.

Người đó có thể đã tự đi vào rồi.

Đúng là một người kỳ lạ.

Sở Tích Vũ âm thầm bĩu môi, mặt ngoài lại ngoan ngoãn đóng cửa, nể tình người đó đã giúp đỡ bà ngoại, cậu quyết định sẽ không so đo với hắn nữa.

Ngày cuối tuần.

Cậu đi đến cửa hàng xe đạp duy nhất ở thị trấn để chọn mua một chiếc xe đạp, không thể đi xe buýt, anh chỉ có thể thay đổi phương tiện đi lại khác.

"Mua xe đạp à?" Ông chủ đứng bên cạnh giới thiệu, "Thoải mái chọn xem có cái nào phù hợp không."

"Chú ơi, cháu muốn mua chiếc này." Cậu đi một vòng, cuối cùng chọn một chiếc xe đạp màu trắng.

"Được đó, cậu nhóc này cũng biết chọn đấy." Ông chủ cười, "Chiếc xe này là đắt nhất trong cửa hàng chúng tôi, nếu một thằng nhóc như cậu muốn mua… có nên thảo luận với người nhà không?"

Nhìn cậu nhỏ tuổi như vậy sao?

Sở Tích Vũ lắc đầu, lấy ra điện thoại của mình, nói: "Không cần, chú à, bao nhiêu tiền vậy, cháu trả luôn."

Cha mẹ trong phó bản này đã để lại cho cậu rất nhiều tiền, cậu hoàn toàn không cần lo lắng về khoản chi phí ăn mặc.

Sau khi thanh toán xong, cậu quyết định đi xe đạp về nhà.

Gần về đến cửa thì cậu gặp Lâm Thanh Tuyết.

Đúng lúc vậy sao?

Lâm Thanh Tuyết mặc một chiếc váy hoa nhỏ sáng màu, tóc dài đến thắt lưng, trên đầu cài một chiếc kẹp tóc tinh xảo.

"Sở Tích Vũ, cậu làm gì ở đây thế?" Lâm Thanh Tuyết cũng nhìn thấy Sở Tích Vũ, cô đi đến gần, nhìn chiếc xe đạp của Sở Tích Vũ thì hỏi: "Từ giờ cậu sẽ đi xe này đến trường à?"

Sở Tích Vũ gật đầu.

"Cậu thông minh thật đấy."

Sở Tích Vũ cảm thấy trùng hợp ghê, ở đây cũng có thể gặp Lâm Thanh Tuyết, nói: "Nhà cậu ở gần đây à?"

"Đúng vậy, ở ngay trong con hẻm đó." Lâm Thanh Tuyết chỉ về một hướng, sau đó do dự nhìn Sở Tích Vũ, trong ánh mắt còn có chút hoảng hốt, "Tối qua về cậu đã kể cho gia đình về chuyện đó à?"

"Ừ." Sở Tích Vũ nghĩ một chút, lấy ra dây chuyền chỉ đỏ mặt ngọc bên trong cổ áo, giơ ra trước mặt cô, "Sau khi về nhà, bà ngoại cho tớ cái này, nói là có thể giữ bình an."

Khi nói chuyện, trong lòng cậu luôn có một loại hương vị ấm áp, có lẽ là tác dụng tâm lý, chiếc dây chuyền đỏ này mang lại cho cậu cảm giác an toàn rất nhiều.

"Hâm mộ cậu ghê á." Lâm Thanh Tuyết buồn thiu, cô nhìn chiếc xe đạp màu trắng của Sở Tích Vũ rồi nói: "Tối qua về nhà, tớ đã kể cho mẹ tớ ngay, nhưng mẹ tớ lại nói là do bản thân tớ đi chơi quá muộn, hoa mắt nhìn nhầm thôi... Cả đêm qua tớ không thể ngủ ngon nổi."

Sở Tích Vũ có thể hiểu được cảm giác này, cha mẹ trong nhiều kiểu gia đình Trung Quốc đều như vậy, bất kể con cái có gặp phải chuyện gì ở ngoài, điều họ nghĩ đầu tiên chính là vấn đề của con cái, sau đó nhắc nhở con phải sửa đổi vấn đề trên người mình, phải ngăn chặn tình huống này xảy ra lần nữa ngay từ ngọn nguồn.

"Sở Tích Vũ, cậu nói xem..." Dưới đôi mắt hạnh nhân của Lâm Thanh Tuyết có vết thâm quầng rõ ràng, khuôn mặt cũng rất hốc hác, cô nói, "Tớ cảm thấy bây giờ đầu óc của tớ đang rất hỗn loạn, ngày hôm qua chúng ta gặp phải... có phải là ma quỷ không?"

Chắc chắn là vậy.

Sở Tích Vũ không dám nói thẳng, sợ nếu nói ra sẽ khiến Lâm Thanh Tuyết càng thêm mất ngủ.

Cậu suy nghĩ một chút, nói một cách khách quan, "Ngày hôm qua đúng là tớ đã thấy rất nhiều máu."

"Đúng vậy!" Lâm Thanh Tuyết cũng cảm thấy mình không nhìn lầm, sau khi nhận được sự công nhân, cô trở nên hào hứng hơn, nói thầm, "Tớ cũng chắc chắn là mình không nhìn lầm... Thực sự không nhìn lầm."

Sở Tích Vũ nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua, trong lòng cũng thấy sợ hãi, cậu nói: "Cậu hãy về nhà nghỉ ngơi đi, sức khỏe quan trọng hơn, nếu chúng ta không đi xe buýt, có lẽ sẽ không có nguy hiểm đâu."

"Ừ..." Lâm Thanh Tuyết gật đầu, khuôn mặt cô trắng bệch, cô nhìn Sở Tích Vũ, tại một khoảnh khắc cô cảm thấy gia đình mình còn không hiểu cô bằng Sở Tích Vũ mới chỉ gặp cô vài lần.

Cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình và nói: "Vậy tớ đi trước, cảm ơn cậu đã an ủi tớ, tới trường gặp nhé."

"Ừ, tạm biệt."

...

Sở Tích Vũ đến chợ và mua khá nhiều nguyên liệu, đặt trong giỏ trước xe đạp.

Cậu đạp xe qua con hẻm chật hẹp, ánh nắng mặt trời mùa hè rất nóng gắt, vạt áo trắng lay động theo cơn gió mạnh, mồ hôi làm đầu tóc cậu ướt đẫm, đậm chất thiếu niên.