Chương 1

1

Chính xác mà nói thì tôi bị bạn trai cũ bắt cóc.

Cách đây vài phút trước, tôi và hắn đã cãi nhau nên thuận theo tự nhiên mà chia tay với hắn.

Lần này, hắn không tiếp tục cầu xin tôi đừng chia tay mà cười khẩy nói: “Được, nếu em đã không còn là bạn gái của tôi nữa thì tôi cũng chẳng cần phải thương hoa tiếc ngọc làm gì.”

Nói xong, hắn dùng dây rút trói cổ tay, cổ chân của tôi lại, sau đó kéo tôi xuống tầng hầm.

Trong tầng hầm chỉ có một bóng đèn mờ.

Khung cảnh ở đây âm u lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy hoảng sợ, tôi nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi với hắn: “A Nghị, em sai rồi, chúng ta không chia tay nữa, đừng có làm loạn được không.”

Tôi cúi đầu nhận sai nhưng chỉ có thể đổi lấy tiếng cười lạnh của hắn.

Thậm chí hắn còn chả thèm nói chuyện với tôi, quay người đi ra khỏi tầng hầm rồi đóng cửa lại.

Nhìn hành động trôi chảy và phản ứng lạnh lùng của hắn, tôi nghi ngờ hắn cố ý lừa tôi đến đây chỉ để giam cầm và trả thù tôi.

2

Phải mất một lúc sau tôi mới thích nghi với ánh sáng mờ ảo của tầng hầm.

Tầng hầm có diện tích tương đương với ký túc xá trước kia tôi ở. Chỉ có một chiếc đèn chùm, trên sàn có vài chiếc ốc vít và mảnh sắt nằm vương vãi khắp nơi, không còn thấy gì nữa.

Trên đường bị kéo xuống đây, toàn thân tôi đau nhức, đầu thì cảm thấy choáng váng, còn hai tay đang bị dây rút siết chặt đến tím tái.

Trước tiên phải tìm cách tháo dây rút này ra.

Tôi nhặt một mảnh sắt lên và cố gắng mài đứt dây rút.

Cổ tay bị trói quá chặt nên tôi chỉ có thể dùng ngón tay kẹp mảnh sắt rồi mài từng chút một.

Cuối cùng chỉ còn một chút nữa, tôi dùng lực cả hai tay kéo đứt.

Lúc cảm nhận được hơi ấm của m áu truyền đến từ đầu ngón tay, trong nháy mắt tôi cảm thấy được hy vọng!

Bây giờ hai tay tôi đều đã tự do nên rất nhanh có thể mài đứt dây rút ở chân rồi.

3

Tôi lặng lẽ bước đến cửa tầng hầm, vểnh tai lên để nghe động tĩnh bên ngoài.

Sau một lúc lắng nghe, tôi không nghe thấy gì hết.

Thế là tôi mạnh dạn lặng lẽ đẩy hé cửa, nhìn ra bên ngoài.

Thấy không có động tĩnh gì, cũng không thấy người nào nên tôi vội vàng từ tầng hầm bò ra ngoài.

Lối vào tầng hầm là ở phòng bếp nên tôi thuận tay muốn lấy một con dao để tự vệ.

Phòng bếp nằm ở góc trong cùng của biệt thự, muốn mở cửa thì phải đi qua phòng ăn và phòng khách.

Trong phòng ăn và phòng khách không có người, nên tôi thuận lợi đi tới cửa. Chỉ cần mở cửa rồi đi qua sân nhỏ là tôi có thể trốn thoát!

Mọi việc diễn ra vô cùng thuận lợi!

Trước khi mở cửa, tôi nhìn xuyên qua cửa thủy tinh để nhìn tình hình ở sân nhỏ.

Nhưng vẫn không thấy Chu Nghị.

Chẳng lẽ Chu Nghị đang ở trên lầu? Như vậy lúc tôi chạy ra ngoài có thể sẽ bị nhìn thấy.

Nói đến chuyện chạy trốn thì tôi khẳng định không bằng hắn, một khi bị phát hiện, tôi chỉ có thể bị bắt lại.

Nhưng nếu tôi không chạy, chờ đợi tôi chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì cả, không bằng đánh cuộc một phen.

Sau khi chạy ra ngoài, tôi phải nhanh chóng tìm một nơi để trốn, tôi đánh cuộc là hắn sẽ không tìm được tôi.

4

Ổ khóa trên cửa có chút phức tạp, sau một hồi mò mẫm tôi đã thuận lợi mở ra.

Tiếp theo, tôi phải cố hết sức mà chạy.

Hít một hơi thật sâu, một, hai, ba, chạy!

Còn chưa chạy được hai bước thì tóc đã bị kéo lại.

Quay đầu nhìn lại, thì ra là Chu Nghị.

Trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ không tốt: Chẳng lẽ hắn đã núp ở sau cửa để chờ tôi chạy trốn ư?

Tôi vung con d ao về phía Chu Nghị nhưng đã bị hắn nắm lấy cổ tay khiến cho con d ao rơi xuống đất.

Tôi không cam lòng khi bị bắt trở về như thế nên khi ở bên ngoài tôi đã hét lên cầu cứu, mong rằng hàng xóm hoặc bảo vệ tuần tra sẽ đến cứu tôi!

Một tay của Chu Nghị kéo tóc tôi, còn tay kia đút vào túi quần, không ngại tôi ở nơi này hét lên:

“Em cứ kêu đi, cho dù kêu rách cổ họng cũng không có ai đến cứu em đâu.”

Tôi hét khoảng mười phút, Chu Nghị không nhịn được mà kéo tóc tôi vào nhà rồi lôi vào trong tầng hầm.

Hắn lại lấy dây rút ra, ra hiệu cho tôi đưa tay ra và trói tay chân của tôi lại.

Tôi biết vào lúc này mình không thể làm trái lời hắn nên im lặng giơ tay ra.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Chu Nghị đáng sợ như vậy.

5

Chu Nghị là bạn học thời đại học của tôi. Hắn nói rằng đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, nhờ có sự khích lệ của bạn bè nên hắn bắt đầu theo đuổi tôi.

Trong suốt một năm theo đuổi tôi, hắn đã biểu hiện rất tốt.

Mặc dù hắn là thẳng nam, có có khi còn rất thô lỗ. Nhưng hắn vẫn rất sẵn lòng dành nhiều tâm tư cho tôi.

Ba tháng trước, tôi trịnh trọng nhận hoa từ tay Chu Nghị, ở giữa đám đông đang ồn ào tôi đã nhận lời tỏ tình của hắn. Chấm dứt sự theo đuổi suốt một năm của hắn và cùng nhau bước sang một chương mới.

Chỉ là sau một năm theo đuổi dường như đã khiến hắn cạn kiệt sức lực, sau khi chúng tôi ở bên nhau, tôi cảm thấy hắn đã thay đổi. Giữa hắn bây giờ và hắn trước kia có rất nhiều điểm khác nhau.

Hắn không còn bám lấy tôi nữa, thậm chí có lúc tôi không tìm thấy hắn.

Sau mỗi lần lỡ hẹn, hắn đều sẽ tặng tôi những món quà xa xỉ để bù đắp lỗi lầm của mình.

Thỉnh thoảng, hắn sẽ chuẩn bị cho tôi thật xinh đẹp rồi đưa tôi đến bữa tiệc. Hắn sẽ vui vẻ tiếp nhận những ánh mắt hâm mộ của người khác.

Mà tôi giống như một công cụ được sử dụng để thỏa mãn sự hư vinh của hắn.

Tôi không thích như vậy, hắn căn bản không thật lòng thích tôi.

Mọi người xung quanh đều nói tôi sống ở trong phúc mà không biết hưởng, Chu Nghị đã là một người bạn trai rất ưu tú rồi.

Chỉ có bạn thân của tôi biết trước mặt Chu Nghị tôi thiếu cảm giác an toàn như thế nào.

Thế nào là cảm giác an toàn, tôi cũng không rõ nữa.

Nhưng mỗi khi tôi nói điều này với người khác, bọn họ đều cười: “Chu Nghị là một người đàn ông cao lớn một mét tám sáu. Nếu hắn không cho cô cảm giác an toàn thì trên thế giới này ai sẽ cho cô được cảm giác an toàn?”

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định nói chia tay với hắn sau một tháng hẹn hò.

Không biết sao mà Chu Nghị lại quỳ xuống trước mặt tôi, một bên tát mình một bên nói lời xin lỗi, khóc lóc muốn giữ tôi lại.

Cuối cùng, tôi vẫn không thể nào chia tay với hắn được.

Sau mỗi lần cãi nhau, mỗi lần nói chia tay, Chu Nghị đều tỏ ra vô cùng đáng thương hèn mọn.

“Khương Khương, tôi có thể mất đi bất cứ thứ gì, chỉ có em là điều duy nhất mà tôi không thể mất.”

Đó là những lời chính miệng hắn đã nói.

6

Sau khi trói tay chân tôi lại, Chu Nghị thong thả châm một điếu thuốc.

Hắn hít một hơi thật sâu rồi thổi một làn khói về phía tôi:

“Có thể làm đứt dây rút này coi như cũng có chút bản lĩnh.”

Tôi có hơi mẫn cảm với mùi khói thuốc, khi ngửi phải thì tôi sẽ không ngừng ho khan.

Trong một lần hẹn hò, sau khi chúng tôi cãi nhau vì mùi thuốc lá trên người hắn, tôi đã trực tiếp cùng bạn thân đi dạo phố.

Vì sự việc này mà hắn đã bỏ thuốc lá, ngay cả bạn bè của hắn cũng không dám hút thuốc trước mặt tôi.

Mà bây giờ, hắn không chỉ hút thuốc trước mặt tôi, còn cố tình thổi khói vào mặt tôi.

Nhìn tôi ho khan, trong mắt hắn hiện lên nụ cười khi trả thù thành công.

“Em đừng tiếp tục vùng vẫy nữa, tôi sẽ cảm thấy đau lòng.”

Chu Nghị ngậm điếu thuốc trong miệng, vừa nói những lời quan tâm, vừa dùng bàn tay đẫm mồ hôi chạm vào vết thương của tôi.

Hắn dùng những ngón tay đẫm mồ hôi lướt qua vết thương, k1ch thích dẫn đến cảm giác đau nhói.

Tôi hơi cúi đầu, nhìn anh bằng ánh mắt vô tội, nắm lấy tay hắn mà nũng nịu nói:

“Đừng trói em nữa mà, anh xem, da em cũng bị bầm tím hết rồi, đau quá ~”

Lúc đang yêu đương cuồng nhiệt, tôi cũng từng đưa ra những yêu cầu như vậy với hắn, chưa bao giờ hắn từ chối tôi.

Chu Nghị mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng lại khiến tôi cảm thấy lo lắng:

“Khi tôi đối xử tốt với em thì em muốn chia tay, bây giờ đối xử tệ với em, em lại đến lấy lòng tôi.”

“Xem bây giờ em ngoan ngoãn chưa kìa.”

“Ngoan ngoãn chờ tôi ở đây, tôi đi lấy kéo.”

Nói xong, Chu Nghị vỗ vỗ mặt tôi, mang vẻ mặt đắc ý và ngạo mạn rời khỏi tầng hầm.

7

Ngay khi tôi đang nghĩ xem tiếp theo nên làm gì để hắn thả tôi ra thì Chu Nghị đã cầm kéo quay trở lại.

Ngoài kéo ra, hắn còn mang theo một sợi dây xích ch ó.

Hắn cầm dây xích ch ó chậm rãi di chuyển vòng qua eo, tay và chân của tôi.

Cuối cùng, sợi dây xích ch ó quấn quanh cổ tôi và được khóa lại bằng ổ khóa.

Dây xích ch ó đã để lâu ngày nên có mùi rất khó chịu, còn có vài sợi lông chó trên đó.

Đầu kia của sợi dây xích ch ó được cố định vào tường, hắn kéo mạnh để kiểm tra độ chắc chắn, sau đó mới dùng kéo cắt đứt sợi dây rút trên người tôi.

Mùi khói thuốc còn chưa tan trên người Chu Nghị lại khiến tôi ho khan.

Sức nặng của sợi dây khiến tôi ngh ẹt thở, tôi phải lấy tay kéo sợi dây quanh cổ ra mới có thể ho được.

Trước ánh mắt không dám tin của tôi, hắn mỉm cười: “Tôi nói được làm được, không dùng dây rút để trói em nữa.”

Trong mắt hắn là sự chế giễu với món đồ chơi, đắc ý khi trò đùa này thành công.

Hắn ôn nhu chạm vào đầu tôi giống như đang sờ một con ch ó vậy:

“Tôi đã muốn làm như này từ lâu rồi.”

Nhìn thấy tôi sắp khóc, hắn hài lòng rời khỏi tầng hầm.