Chương 2

8

Khi cửa lần nữa mở ra, Chu Nghị mang theo hộp cơm đặt trước mặt tôi.

Mở hộp cơm ra, bên trong còn sót lại xương và cơm nguội, còn có một đống khăn giấy ngâm trong canh.

Tôi không muốn ăn nên im lặng đóng nắp lại rồi đẩy nó sang một bên.

Tôi còn một chuyện quan trọng hơn muốn nói với hắn:

“A Nghị, em muốn đi vệ sinh. Anh cho em đi vệ sinh một chút được không, em bảo đảm sẽ không chạy trốn đâu.”

Tôi kéo quần áo của hắn mà nũng nịu, cầu mong hắn có thể đồng ý với tôi một lần nữa.

Chu Nghị vô tình mà trả lời: “Chỗ này lớn như vậy, chỗ nào không thể giải quyết được?”

Tôi cố quên đi hoàn cảnh của mình, ôm lấy cánh tay của hắn như trước, tựa đầu vào vai hắn:

“Chỗ này thì giải quyết như thế nào? Lẽ nào đi đại tiểu tiện ở khắp nơi à. Như vậy thật buồn nôn!”

Tay của hắn sờ đầu tôi.

Nagy lúc tôi nghĩ hắn sẽ đồng ý thì hắn lại túm lấy tóc tôi, đối mặt nhìn chằm chằm tôi:

“Có phải em đã quên mình đang ở trong hoàn cảnh nào rồi hay không?”

Hy vọng của tôi hoàn toàn bị đập nát.

9

Chu Nghị không tiếp tục dài dòng với tôi nữa mà lấy ra một vật gì đó đưa đến trước mắt tôi.

Đó là điện thoại của tôi!

Hắn thừa dịp tôi không chú ý, dùng khuôn mặt của tôi để mở khóa điện thoại:

“Em có thể lấy điện thoại của tôi bao lâu tùy thích, nhưng tới bây giờ tôi chưa bao giờ xem qua điện thoại của em."

“Hôm nay, tôi phải xem thật kỹ trong điện thoại của em đang giấu bí mật gì.”

Có bí mật gì chứ?

Tôi chỉ nghĩ mỗi người nên có không gian riêng tư của mình thôi.

Tôi có thể tùy ý cầm điện thoại của Chu Nghị, nhưng tôi chưa bao giờ mở nó ra xem.

Nhưng hiển nhiên Chu Nghị không nghĩ như vậy, hắn nghi thần nghi quỷ mỗi một người khác giới trong danh bạ của tôi:

“Người này là ai? Tại sao em lại nói nhiều với hắn ta như vậy? Để tôi xóa giúp em.”

“Người này lại là ai? Tại sao mười một giờ tối rồi mà còn nói chuyện?”

“Em cũng nói ‘‘chúc ngủ ngon’’ với hắn sao? Em có biết từ này ám chỉ điều gì không? Tại sao em lại cợt nhã như vậy!”

“Người này lại là ai? Lịch sử trò chuyện trước đó ở đâu? Tại sao em lại xóa lịch sử trò chuyện? Trong lòng nhất định có quỷ?”

“Em chia tay tôi vì thằng khốn này phải không? Có phải hay không! Nói cho tôi biết!”

Chu Nghị đang tức giận nên căn bản không muốn nhận câu trả lời nào, hắn ném điện thoại đi, hai tay bóp lấy cổ tôi.

Tôi muốn cãi lại nhưng không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể yếu ớt đánh vào cánh tay hắn vùng vẫy.

Ngay tại lúc tôi nghĩ mình sẽ chết, thì Chu Nghị lại đột nhiên buông tay, ném tôi xuống đất:

“Còn chưa tới lúc, lần này coi như bỏ qua cho em.”

Sau khi nói xong, hắn cầm điện thoại của tôi đi ra khỏi tầng hầm, chỉ còn lại tôi nằm bẩn thỉu trên sàn nhà, tôi có cảm giác mình đã sống sót sau tai nạn.

Còn chưa tới lúc, là chưa tới lúc nào?

Hắn rốt cuộc bắt cóc tôi để làm gì.

10

Dưới tầng hầm không có ánh nắng, không có đồng hồ nên tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.

Chu Nghị lại bưng hộp cơm đi vào, thấy cơm thừa tối qua hắn cầm đến vẫn chưa được ăn, sắc mặt trở nên lạnh xuống:

“Không ăn sao? Lần sau em mà không quỳ xuống cầu xin tôi thì đừng mong tôi cho em ăn bất kỳ thứ gì.”

"Bây giờ mà còn tỏ ra thanh cao."

Sau đó hắn lại lấy điện thoại của tôi, rồi quét mặt để mở khóa.

Thừa lúc đang quét mặt, tôi thấy trên điện thoại hiển thị 15 giờ 34 phút.

Chu Nghị đã nhốt tôi một ngày rồi, tại sao chưa có người phát hiện tôi mất tích?

Chu Nghị dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi.

"Sẽ không có người nào phát hiện ra em mất liên lạc đâu, tôi đã trả lời wechat của em rồi."

"Tôi cũng đã đăng lên vòng bạn bè của em, em xem nè."

"Màu xanh của Tây Tạng là màu gột rửa tâm hồn. Tôi rất muốn tự mình đi đến đó du lịch."

"Vậy thì em có thể thuận lý thành chương mà « mất tích » ở Tây Tạng. Kế hoạch này có phải rất hoàn mỹ không?"

Ý của hắn khi nói điều này là…

Giọng nói tôi đang phát run: "A Nghị, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Chu Nghị trả lời: "Tôi muốn làm gì, tôi chỉ là không muốn mất em. Muốn vĩnh viễn sống cùng một chỗ với em."

"Nhưng phải dùng cách bắt cóc như này sao?" Tôi hỏi.

"Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, giữ nguyên hiện trạng, cũng không phải là không thể."

11

" Kính cong ~ "

Đột nhiên có tiếng chuông cửa truyền tới.

Chu Nghị lấy điện thoại ra xem, sau khi xem xong thì nói với tôi:

"Bạn thân của em đưa cảnh sát đến cứu em kìa. Đúng là chị em tốt."

"Nhưng em yên tâm, tôi sẽ không để cô ta làm phiền thế giới hai người của chúng ta."

Sau đó, hắn đặt điện thoại xuống đất rồi đi ra ngoài để ứng phó với những người đến thăm.

Hắn cố ý để lại chiếc điện thoại cho tôi nhìn.

Màn hình được kết nối với cửa biệt thự nên có thể dễ dàng thấy người đang bấm chuông cửa, trong màn hình là người bạn thân của tôi và hai vị cảnh sát.

Bạn thân của tôi vội vàng mà nhấn chuông cửa, hai vị cảnh sát đang cố gắng an ủi cô ấy.

Rất nhanh cánh cửa được mở ra, bạn thân của tôi và cảnh sát muốn bước vào.

Video còn chưa bị cắt đứt, bạn thân của tôi đã hỏi Chu Nghị: "Anh giấu Khương Khương ở chỗ nào?"

Nhưng bây giờ tôi không có thời gian để ý đến họ, tôi muốn lấy chiếc điện thoại đó rồi truyền tin cầu cứu.

Tôi nằm dưới đất rồi dùng chân kéo chiếc điện thoại tới chỗ mình.

Trong điện thoại không có thẻ sim, nó chỉ kết nối với WiFi của biệt thự.

Ngoài máy tính trên điện thoại di động, ứng dụng dự báo thời tiết, chỉ còn có một phần mềm để theo dõi.

Tôi muốn tải xuống WeChat hoặc QQ để liên lạc trực tiếp với bạn thân, nhưng tôi nhận ra muốn tải xuống cần phải có mật khẩu!

Tôi đã thử rất nhiều tổ hợp mật khẩu liên quan đến tên và ngày sinh của Chu Nghị, nhưng không có cái nào đúng hết.

Thôi, tôi trực tiếp gọi cảnh sát luôn đi.

Vào lúc tôi nhấn gọi cảnh sát thì tim tôi đập rất nhanh, sợ chưa kịp gọi điện xong thì Chu Nghị đã quay lại.

Gọi thất bại rồi.

Sao lại thế này?

12

Tôi không thể liên lạc được với bất cứ ai, vì vậy tôi chỉ có thể nhìn vào phần mềm theo dõi để tìm manh mối.

Tôi xóa lịch sử cuộc gọi, rồi mở phần mềm theo dõi thì phát hiện nó không chỉ được lắp ở cửa mà còn cả phòng khách và tầng hầm.

Tôi mở màn hình của phòng khách ra, thấy trên tay của bạn thân đang cầm thứ gì đó, cô ấy đang chất vấn Chu Nghị: "Anh giải thích thế nào đây? Ngày hôm qua Khương Khương ra ngoài đã đeo đôi bông tai này!"

Chu Nghị đáp: "Cô ấy quả thật có đến đây, nhưng cô ấy nói có hẹn với cô, nên ngồi một lát rồi rời đi."

Khi nói chuyện, vẻ mặt của Chu Nghị có chút khẩn trương, năng lực phản ứng của hắn không đủ để ứng phó một màn như vậy.

"Không thể nào, ngày hôm qua sau khi Khương Khương gửi định vị cho tôi cũng chưa có liên lạc với tôi lần nào!" Bạn thân của cô lập tức phản bác.

"Không phải sau đó cô ấy đã trả lời tin nhắn WeChat cho cô rồi sao?"

Chu Nghị cũng lập tức phản bác lại bạn thân của tôi, nhưng bạn thân của tôi đã nhận ra chỗ sơ hở:

"Tối hôm qua Khương Khương mới gửi tin nhắn WeChat cho tôi, sao anh lại biết?"

Chu Nghị vội vàng phủi sạch "Tôi đã nhìn thấy tin nhắn mà cô ấy gửi, lúc rời đi cô ấy đang gửi tin nhắn cho cô."

"Tin nhắn không nhất định là tự mình gửi, tôi gọi video cho cô ấy cũng không trả lời. Coi như là không tiện thì cô ấy vẫn gửi được tin nhắn thoại cho tôi chứ. Nhưng bây giờ gọi video cũng không nghe, gọi điện thoại cũng không trả lời, nhất định có vấn đề."

Bạn thân của tôi vừa nói vừa nhìn Chu Nghị một cách hung tợn.

"Vậy chẳng lẽ cô hoài nghi tôi làm. Tôi là bạn trai của cô ấy, làm sao tôi lại hại cô ấy chứ?"

Chu Nghị vẫn đang cố gắng bình tĩnh, nhưng ánh mắt lơ đãng cùng với động tác không tự nhiên đã bán đứng hắn.

"Ai biết được? Biết người, biết mặt nhưng không biết lòng!" Bạn thân của tôi gần như xác định là hắn khiến tôi mất tích.

Nhưng lối vào tầng hầm được che giấu quá kỹ nên cảnh sát không tìm thấy thứ gì hết. Bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc rời đi trước cùng với bạn thân của tôi dưới sự thúc giục của Chu Nghị.

13

Sau khi nhìn cảnh sát rời đi, Chu Nghị nhìn vào camera ở cửa, như thể đang nhìn tôi.

Tôi đoán hắn sắp xuống tầng hầm nên vội vàng trả điện thoại về chỗ cũ.

Quả nhiên, vừa đặt điện thoại về chỗ cũ thì đã có tiếng mở cửa ở cửa tầng hầm.

Vừa tiến vào, Chu Nghị bắt đầu nổi giận:

"Bạn thân của em thật khó đối phó, trước kia cô ta thích ngăn tôi theo đuổi em, bây giờ lại muốn hủy hoại chuyện tốt của tôi!"

"Vừa video lại vừa tin nhắn thoại, tại sao cô ta lại đa nghi như vậy!"

"Không phải chỉ là giọng nói thôi ư, gửi thì gửi đi! Bây giờ lập tức gửi cho cô ta!"

Sau khi nói xong, Chu Nghị lấy điện thoại di động của tôi ra, mở khung chat của bạn thân rồi đưa nó lại gần miệng của tôi:

"Chỉ cần nói rằng điện thoại của em hết pin nên tắt máy, nói bây giờ em rất ổn."

Nhìn vẻ mặt dữ tợn của hắn, tôi biết rằng bây giờ tôi chỉ có thể làm theo hắn, chẳng qua là…

"Thân ái… "

Giọng của tôi khàn như hết hơi, cho dù ai nghe đều cảm thấy không giống như không có chuyện gì.

Chu Nghị hủy tin nhắn thoại, hất điện thoại của tôi đi:

"Sao tất cả các người đều muốn đối nghịch với tôi!"

Tôi rúc vào góc tường, không dám gây ra tiếng động nào nữa.

14

Một lúc sau, Chu Nghị cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Hắn lặng lẽ nhặt điện thoại lên, sau đó lấy một chai nước tới.

Hắn ném chai nước vào tôi, không cần nói tôi cũng biết, đây là đưa cho tôi uống.

Sau khi nhìn tôi uống nước xong, nóng lòng mà muốn xem cổ họng tôi đã hồi phục như thế nào rồi.

Đáng tiếc mọi chuyện không diễn ra như hắn mong muốn, giọng của tôi vẫn còn khàn khàn.

Chu Nghị lại nói móc.

Tôi nhân cơ hội này xin đồ ăn và thuốc để làm dịu cổ họng.

Tôi cũng muốn nhanh khôi phục lại giọng nói của mình, mới có thể giao tiếp với thế giới bên ngoài, còn muốn tìm cách cầu cứu đây này.

Chu Nghị nghe thấy lời đề nghị đã gọi đồ ăn cho tôi.

Sau khi ăn uống và dùng thuốc thông cổ họng xong, giọng nói của tôi gần như khôi phục.

Chu Nghị lại cầm điện thoại đến, bảo tôi gửi tin nhắn thoại cho bạn thân báo bình an.

Hồi nãy hắn tức giận ném điện thoại khiến cho màn hình bị nứt. Cũng may là chiếc điện thoại này chất lượng tốt nên không ảnh hưởng gì.

Bây giờ đã là tám giờ tối, đã hơn ba giờ kể từ khi bạn thân và cảnh sát cùng rời đi. Với tốc độ mười phút một tin nhắn, bạn thân đã gửi cho tôi hàng chục tin nhắn trên Wechat.

Tôi hắng giọng mà làm theo yêu cầu của Chu Nghị nói: "Cục cưng, điện thoại của tớ hết pin nên tắt nguồn. Tớ không có chuyện gì đâu, cậu không cần phải lo lắng cho tớ, Moa moa da"

Khi tôi nói ‘‘moa moa da’’, tôi đột nhiên nghĩ tới, đó là ám hiệu của tôi và bạn thân.