Chương 9

Một tiếng cười khẽ vang lên sau lưng Thẩm Chi, cô quay đầu nhìn lại, cánh tay của Kỳ Kiến đang đặt trên lưng ghế của cô, khoảng cách hơi gần, nhưng cũng không phải quá tùy tiện.

“Rất vui được gặp cô, bạn học Thẩm Nhất Chỉ.”

Nghe là biết anh ta đang đùa giỡn, nhưng với giọng nói trong trẻo ấy thì có muốn ghét cũng khó ghét được.

Nhϊếp Thi Thi nhìn qua.

“Là Thẩm Chỉ Chỉ.” Thẩm Chi mặt không thay đổi sửa lại.

Rồi Thẩm Chi quay đầu lại thì thầm với Tạ Mặc Phàm: “Đáng lẽ tôi không nên chọn cái tên này.”

Tạ Mặc Phàm: “Cũng đáng yêu mà, sao thế?”

Thẩm Chi: “Giờ tôi đổi tên thành Thẩm Nhật Thiên có muộn quá không?”

“...”

Xe buýt xóc nảy chạy dọc theo đường núi gồ ghề khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng có vài ngôi nhà dần hiện ra giữa màn đêm, dường như có dấu tích người ở.

“… Bên ngoài… có người thì phải…”

Trong lúc mọi người đang quan sát ngôi nhà, thì Nhϊếp Thi Thi vô tình nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đứng ở ngã tư.

Xung quanh chẳng có đồ vật gì, chỉ có một bóng người đứng chắp tay ở nơi làng quê hoang tàn vắng vẻ khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy.

“Người, người đó có phải là người dẫn đường không?” Chu Tử Hiên không bỏ cuộc: “Chứ nửa đêm thì đứng ở đó làm chi…”

Nhϊếp Thi Thi nhếch môi cười, nụ cười của cô ta vô cùng xấu xa: “Ai mà rảnh như vậy, nhiều khi là ma cũng không chừng.”

Sắc mặt Chu Tử Hiên lập tức tái nhợt.

“Đã vào game thì phải đánh quái vật chứ.” Từ nhỏ Tạ Mặc Phàm đã thấy ma, anh không sợ ma nhưng anh sợ chết: “Chi Chi, chúng ta bàn một chút, hay em tiên phong đi?”

Thẩm Chi nghiêm túc quay đầu dọa anh: “Được thôi, nhưng theo luật phim kinh dị, càng sợ càng mau chết, anh chắc chưa?”

“...”

Vẻ mặt của Tạ Mặc Phàm chẳng khác Chu Tử Hiên bao nhiêu.

Cuối cùng, dẫn đầu vẫn là Thẩm Chi, theo sau là Hoắc Viễn Hàng. Cả nhóm lần lượt xuống xe xong, chiếc xe buýt tự động lảo đảo chạy về phía trước.

Thấy bóng dáng mảnh khảnh kia càng ngày càng gần, Tạ Mặc Phàm hoảng sợ không nói nên lời: “Chiếc... chiếc xe buýt đó xịn thật đấy, không có người lái, chắc là... công… công nghệ cao…”

“Cô cậu là học sinh đang trên đường đến trường đúng không?”

Trước mặt họ là một người đàn ông gầy trơ xương, mắt thâm quầng, trông như một cái xác biết đi, ánh mắt hắn đảo qua hai cô gái, khi cười để lộ hàm răng đen ngòm.

“Ồ, người đứng phía sau chắc là họ hàng của nhà trưởng làng nhỉ.” Người đàn ông gầy gò nói với Hoắc Viễn Hàng: “Trưởng làng có nói với tôi, tối nay anh cứ ở nhà tôi, ngày mai tính tiếp.”

Bỗng nhiên người đàn ông này lần lượt xác định thân phận của từng người, ai nấy đều ngẩn người một lúc, nhưng rồi họ cũng nhanh chóng nhận ra.

Đây là game nhập vai.

Nhưng mọi người đều là học sinh, sao Hoắc Viễn Hàng lại là họ hàng của trưởng làng?

Hoắc Viễn Hàng cũng hơi ngạc nhiên, nhưng khi người khác nhìn qua, ông ta vẫn thể hiện vẻ “Này nhìn xem, gió thổi qua núi đồi.*”

(*Đây là câu thần chú của Cửu Dương Chân trong “Ỷ thiên đồ long ký”. Câu này có thể hiểu là cứ thản nhiên, mặc kệ mọi chuyện có ra thể nào)

Đương nhiên với độ tuổi của ông thì cũng đâu thể làm học sinh đang trên đường đi học, đúng chứ?

“Phiền ông rồi.”

Nhóm sáu người đi theo hắn vào làng.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ cọt kẹt mở ra, một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mặt.

Trong nhà còn có một người phụ nữ trung niên tự xưng mình là dì Vương ra đón họ vào.

“... Điều kiện gia đình chúng tôi có hạn, chúng tôi chỉ có một chiếc giường lớn đủ chứa sáu người... Hiện đang là đầu thu nên mọi người có thể ngủ mà không cần thay quần áo. Mọi người có phiền không?”

Đương nhiên Nhϊếp Thi Thi và Chu Tử Hiên cảm thấy rất phiền, đến Tạ Mặc Phàm cũng cảm thấy không thoải mái.

Đối mặt với sự sống còn, Thẩm Chi không quan tâm nhiều đến mấy tiểu tiết này.

Quan trọng hơn là dù có phiền đi nữa thì cũng không còn lựa chọn nào khác, một lát sau, những người làm kiêu kia cũng phải bằng lòng.

Trong lúc dì Vương dọn giường, Tạ Mặc Phàm đi theo người đàn ông gầy gò tìm hiểu chút thông tin, đợi lúc chuẩn bị ngủ, Tạ Mặc Phàm mới kể lại tất cả những tin tức mình thu thập được.

Làng Điềm Thủy này nằm trong một ngọn núi hoang vu, giao thông bất tiện, một tháng chỉ có hai chuyến xe buýt ra vào, căn bản là vùng thâm sơn cùng cốc.

Tuy nhiên, ở làng này có một lớp nữ đức.

Những người đến đây học phần lớn đều là các bà vợ trong làng, cái này thì không có gì lạ, chỗ lạ là mỗi tháng có hai chuyến xe buýt ra vào, và họ thường đưa những người ở thành phố tới lớp học nữ đức đó.

“Lớp học nữ đức nhảm nhí gì thế kia! Người dân ở đây bị thần kinh hết rồi à!?” Nhϊếp Thi Thi vừa bước vào phòng đã bắt đầu chửi bới: “Ở nơi khỉ ho cò gáy như vậy mà cũng có người tới học sao?”

Chu Tử Hiên nằm xuống giường, tùy ý nói: “Chẳng phải thằng bé đã nói là bị đưa tới đây à? Chắc giống kiểu trường cai nghiện internet ấy.”

Tạ Mặc Phàm giải thích tình huống rõ ràng, đưa ra kết luận của mình.

“Phó bản này tên là “Cô gái Durban của làng Điềm Thủy”, nên chúng ta phải đến lớp nữ đức này. Trong đó chắc chắn sẽ có manh mối giúp chúng ta qua phó bản.”

Về điểm này, mọi người đều đồng tình.