Chương 8

“… Giống game kinh dị gì ấy nhỉ…” Người đàn ông AJ lẩm bẩm.

Thẩm Chi cũng đang suy nghĩ đến khả năng này, bỗng bộ đàm trong xe vang lên.

“Hoan nghênh tất cả người chơi tiến vào tầng mười tám, điểm oán khí 155 “Lớp nữ đức của làng Điềm Thủy”. Khu vực này dành cho người chơi mới, phó bản sẽ có người dẫn đường cho người chơi mới, mỗi người chơi sẽ có thêm một mạng nên phải cẩn trọng… Các thông tin chi tiết khác của game sẽ được người hướng dẫn giải thích sau. Chúc mọi người chơi game vui vẻ…”

Đoạn phát sóng bị cắt, có vẻ mọi người trong xe đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Mặc dù chuyện này cũng còn hơi hoang đường nhưng ít ra vẫn ổn hơn so với việc phải đối mặt với những thứ mình hoàn toàn không lường trước được.

“Có người dẫn đường, cò thêm một mạng…” Người đàn ông AJ thở phào nhẹ nhõm rồi vươn vai: “Dù không tự nguyện lắm, nhưng chơi game VR* thì cũng chấp nhận được…”

(*Viết tắt của Virtual Reality, nghĩa là thực tế ảo)

Chỉ là, Thẩm Chi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

“Game VR cái gì chứ.” Thẩm Chi nghiêm túc quét mắt qua từng người một: “Từ lúc chúng ta lên xe buýt đến giờ, người dẫn đường kia đâu có ý định lộ diện.”

Xe chạy chầm chậm trên con đường núi tối om, thỉnh thoảng phát ra những tiếng cọt kẹt kỳ lạ.

Dù trên xe có sáu người đi chăng nữa, nếu không ai nói chuyện thì cảnh tượng trông cũng rất đáng sợ. Nó cứ như một chiếc xe buýt tử thần bị lao xuống địa ngục trong một cuốn tiểu thuyết giả tưởng đô thị nào đó.

“Không, chắc chắn không phải vậy đâu…” Người đàn ông AJ nuốt nước bọt, mặt lộ rõ

vẻ cảnh giác: “Nhỡ, nhỡ đâu người dẫn đường không có ở đây, người đó đang đợi chúng ta ở bến thì sao... Game đã chuẩn bị người dẫn đường, nếu người đó không xuất hiện giúp chúng ta thì để làm gì…”

“Làm chúng ta lạc.” Nhϊếp Thi Thi thản nhiên nói.

Tuy Tạ Mặc Phàm rụt rè nhưng khả năng tư duy cũng không tệ, anh suy nghĩ rồi nói: “Chắc người đó cũng ở trên xe này.”

Anh vừa dứt lời, mọi người trong xe đều nhìn sang.

Tạ Mặc Phàm vốn đã quen sống ẩn bỗng nhiên trở thành tâm điểm chú ý nên có chút sợ hãi, do dự một lúc lâu mới nói:

“... Tôi chỉ đoán vậy thôi… vì đây là game oán khí gì đó, chúng ta đang ở khu vực dành cho người mới, nên chắc nó cũng giống như các game thông thường, mỗi bước đều có chỉ dẫn.”

Thẩm Chi cảm thấy có lý.

“Tuy bộ đàm không nói gì nhiều nhưng nó vào đúng trọng tâm. Nếu người dẫn đường đang đợi chúng ta ở bến thì chắc chắn nó sẽ nói rõ ràng, nhưng lúc nó nói thì giống như kiểu chúng ta đã biết người dẫn đường từ trước rồi vậy.”

… Các thông tin chi tiết khác của game sẽ được người hướng dẫn giải thích sau.

“Nên tôi nghĩ người dẫn đường đang ở trên chiếc xe này.”

Tạ Mặc Phàm nói xong, tất cả mọi người bao gồm cả Thẩm Chi, không biết là vô tình hay cố ý mà nhìn về phía hai người ngồi ở hàng cuối cùng.

Từ khi xuất hiện trên xe, hai người này chẳng nói với ai câu nào, họ là những người khả nghi nhất.

Anh trai cool ngầu ngồi sau Thẩm Chi lên tiếng trước:

“Tôi tên Kỳ Kiến, ngoài to gan ra thì cũng chẳng có ưu điểm gì nổi bật. À, tôi còn là một công dân tốt.”

… Phong cách nói chuyện của anh trai cool ngầu này hình như không hợp với vẻ ngoài của mình lắm.

Người ngồi ở phía bên kia thậm chí còn không nâng mí mắt lên, nói cho có lệ: “Hoắc Viễn Hàng, dù mọi người có tin hay không thì tôi cũng không phải người dẫn đường. Nếu mọi người cứ khăng khăng nghĩ như vậy, tôi cũng không giúp được gì đâu.”

… Đây là lời biện minh chuẩn sách giáo khoa đến từ một thẳng nam.

Hai người, một người nói mình là công dân tốt, người kia thì nói bâng quơ, Thẩm Chi thực sự không thể đoán ai có khả năng là người dẫn đường hơn.

Nhưng đoán được hay không cũng không quan trọng.

“Nhớ để mắt tới những người khác nữa.” Thẩm Chi nhỏ giọng nói với Tạ Mặc Phàm: “Nhiệm vụ của anh là tìm, còn nhiệm vụ của tôi là gϊếŧ, hiểu ý không?”

Vẻ ngoài và suy nghĩ của Thẩm Chi quá tương phản, Tạ Mặc Phàm phải ngẩn người hồi lâu mới gật gật đầu.

Tuy nhiên, từ nhỏ Thẩm Chi vốn là một đứa rất trâu bò, nếu họ bị nhốt trong một căn phòng khóa kin, Tạ Mặc Phàm cá rằng Thẩm Chi sẽ không bao giờ đi tìm chìa khóa.

… Chắc chắn cô sẽ chọn cách thẳng chân đá tung cửa.

“Dù sao thì giờ cũng không có việc gì để làm, hay chúng ta giới thiệu bản thân đi.” Cô gái ngồi trước mặt Thẩm Chi thẳng thắn nói: “Nhϊếp Thi Thi, sinh viên năm cuối trường đại học Trùng Khánh.”

Người đàn ông AJ tiếp lời: “Chu Tử Hiên, vừa tốt nghiệp trường đại học Trùng Khánh, cùng trường với người đẹp này.”

Tạ Mặc Phàm chỉ nói tên của mình, không nói thêm gì khác, đến lượt Thẩm Chi, cô định nói thì chợt nảy ra một ý tưởng.

“Tôi tên Thẩm Chỉ Chỉ.” Cô quay đầu bình tĩnh nhìn Tạ Mặc Phàm: “Nhất chỉ lưỡng chỉ đích chỉ*.”

(*Câu này có thể hiểu là Thẩm Chi muốn giải thích rằng tên “Chỉ” của mình ở trong từ “chỉ có một”)

Tạ Mặc Phàm: “???”

Cái tên này nghe thì có vẻ lạ nhưng lúc vừa gặp nhau, Tạ Mặc Phàm đã gọi cô là “Chi Chi” nên cũng không ai nghi ngờ.

“Em vẫn còn nghĩ được mấy chuyện điên rồ này nữa à?” Tạ Mặc Phàm hạ giọng.

Thẩm Chi: “Đề phòng chút thôi.”

Dù sao cũng mới bước vào sân chơi này, trước mắt chẳng biết gì, cẩn thận vẫn hơn.