Chương 7

Thẩm Chi nghĩ đến đầu sư tử mình chưa kịp ăn thì thở dài:

“Haiz, đúng là đứng dưới mái hiên nhà người ta thì không thể không cúi đầu, anh Tự Tại nhỉ.”

Thẩm Chi vừa mới chọc tức bố Thẩm xong, không những không áy náy mà còn tự cho rằng mình đã chịu nhiều oan ức lắm.

Nhưng Quan Tự Tại chẳng hiểu cô nói gì, nó ăn no rồi thì sáng khoái gáy vài tiếng, hoàn toàn không biết sợ là gì.

Sau khi battle với bố Thẩm, Thẩm Chi vô cùng thoải mái, lẽ ra cô nên đánh một giấc thật sâu đến tận sáng mai, nhưng nửa đêm, cô bỗng tỉnh lại, mơ màng giữa bóng tối, Thẩm Chí cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Cô nhìn lên trần nhà rồi từ từ chuyển tầm mắt xuống cuối giường.

Không biết những bóng ma đen đã ngồi xổm trong góc từ bao giờ.

Chúng đứng đó, bất động, như thể đã nhìn chằm chằm vào cô rất lâu rồi.

Chuyến xe buýt đêm khuya xóc nảy, máy xe kêu ầm ầm, cuốn theo bụi đất trên đường, chầm chậm lăn bánh trên đường núi quanh co, hiểm trở.

Thẩm Chi ngồi trong xe, cô mất mười giây để xác nhận xem mình mình có đang nằm mơ hay không.

Rõ ràng một phút trước, cô vẫn còn nằm trên giường của biệt thự Thẩm gia mà.

Một phút sau, cô lại xuất hiện trên... một chuyến xe buýt đêm khuya?

“Này… Thẩm Chi!??? Chi Chi!!”

Thẩm Chi nghe thấy tiếng động liền nghiêng đầu cách cứng ngắt, bên cạnh là một cậu thiếu niên trạc tuổi cô, nét mặt tươi sáng như ánh dương, dáng người cao ráo, khi ngồi còn cao hơn Thẩm Chi một cái đầu.

“Anh là Tạ Mặc Phàm này, em còn nhớ anh không?”

Nhìn vẻ mặt “tha hương gặp cố tri*” của cậu thiếu niên, Thẩm Chi chậm rãi gật đầu.

(*Thành ngữ: ở nơi đất khách gặp lại người quen)

“Nhớ.”

Sao không nhớ cho được? Mới tối nay cô còn vì chuyện hôn ước mà cãi một trận với bố mẹ Thẩm cơ mà.

Thẩm Chi thở dài: “Lâu rồi không gặp, anh vẫn dính tới mấy chuyện quái dị này nhỉ.”

Tạ Mặc Phàm rưng rưng nước mắt, gặp được Thẩm Chi như phúc ba đời nhà anh vậy: “Chi Chi, sếp Chi, lần này còn đáng sợ hơn ma nhiều. Em nhất định phải bảo vệ anh…”

Mối quan hệ giữa Thẩm Chi và Tạ Mặc Phàm phải nói là một câu chuyện dài.

Đúng là Tạ Mặc Phàm hay lẽo đẽo đi theo cô, nhưng không phải vì anh thích cô mà vì anh quá chiêu quỷ.

Trong khi Thẩm Chi có thể lượn vài vòng ở bãi tha ma mà không hề gặp phiền phức thì Tạ Mặc Phàm lại là một cậu bé yếu đến mức ban ngày cũng gặp ma, thể chất của anh hoàn toàn trái ngược với Thẩm Chi.

… Thẩm Chi là mệnh nữ thuần dương, còn Tạ Mặc Phàm là mệnh nam thuần âm.

Trước khi Thẩm Chi được sư phụ đưa về đạo quan, cô thật sự không chịu nổi nên mới mượn cây đàn nhị của ông lão ven đường, nhờ sư phụ dạy anh một đoạn Nhị Tuyền Ánh Nguyệt.

Đây là bí quyết bất truyền của đạo quan núi Bình Đô, họ sử dụng nhạc cụ làm phương tiện để bắt ma.

Bí pháp này xuất phát từ nhóm trừ tà trong xác ở Tương Tây, cùng với khu vực Hồ Quảng đến Trùng Khánh. Khi đó, nó là một môn phái rất thần kỳ và phát triển mạnh, nhưng bây giờ nó đã bị suy tàn rồi. Đàn cổ, đàn tỳ bà đã thất truyền, còn kèn sona và đàn nhị, miễn cưỡng mà nói thì vẫn được lưu truyền.

Nhưng tình hình hiện tại không thích hợp để hồi tưởng quá khứ, Thẩm Chi nhìn chung quanh, trên xe không chỉ có hai người họ, ngoài cô và Tạ Mặc Phàm, còn có bốn người khác.

Thẩm Chi hỏi trước: “Nơi này là đâu vậy? Sao mọi người lại ở đây?”

Tạ Mặc Phàm cười khổ: “Anh không biết, anh tưởng em biết chứ. Nửa đêm tự nhiên tỉnh dậy, anh thấy một con ma, chớp mắt đã xuất hiện ở đây.”

Không chỉ có hai người họ, những người khác lâm vào tình cảnh này cũng rất bối rối.

Tuy nhiên, vì họ đến sớm hơn Thẩm Chi nên có lẽ đã vượt qua cơn hoảng loạn ban đầu, dần bình tĩnh hơn rồi.

“Tôi nói này, có ai ở đây biết chuyện gì đang xảy ra không?” Cô gái ngồi bên cửa sổ, gương mặt sáng sủa nhìn sang Thẩm Chi vừa mới xuất hiện từ không trung, giọng điệu của cô ta vừa tức giận vừa lo lắng: “Lẽ nào là gặp ma thật sao? Đống hồ lô đó nhìn cứ như đám cháu muốn giải cứu ông nội ấy, đừng nói là gặp ma tập thể nha?”

“Thì đã sao, gặp ma cũng chẳng có gì đáng sợ.” Người đàn ông ở hàng ghế đối diện Thẩm Chi nói: “Ở đây chúng ta có sáu người, trong đó hết bốn người là đàn ông trưởng thành rồi, người đẹp không cần phải lo lắng.”

Người đàn ông ăn nói tùy tiện này mặc đồ hiệu thời thượng, ngồi bắt chéo chân, diện một đôi AJ, trông anh ta có vẻ như chưa hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc.

Ngoài những người này ra, ở dãy cuối cùng còn có hai người, mỗi người một bên.

Một người trông khoảng ngoài ba mươi, để râu quai nón, tóc xoăn hơi dài, dáng người luộm thuộm, tầm thường, mi mắt mệt mỏi rủ xuống, nhưng thật ra nhìn cũng đẹp trai.

Người kia thì ngồi phía sau Thẩm Chi, có vẻ là học sinh trung học, anh ta mặc hoodie đen, tóc hơi dài một chút, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên người làm nổi bật sống mũi cao và xương quai hàm góc cạnh của anh ta, cảm giác như anh ta vừa là thiếu niên vừa là người trưởng thành.

Hai người họ đều im lặng, trông vô cùng bình tĩnh.

Tình hình hiện tại đúng là rất kỳ quái.

Bọn họ đều nói mình xuất hiện ở đâu sau khi bất ngờ gặp phải ma, ngoại trừ cô và Tạ Mặc Phàm, hình như họ đều không quen biết nhau.

Gặp ma tập thể, xe buýt không người lái, cũng không rõ đích đến.