“… Thật ra, vẫn còn rất nhiều manh mối mà chúng ta chưa rõ… Ngôi nhà ma trong làng có thể liên quan đến xác nữ dưới tầng hầm. Nguyên nhân hiệu trưởng kia chết cũng có thể liên quan đến trưởng làng hoặc những người giàu có đó. Nếu có người dẫn đường, chắc chắn chúng ta có thể…”
Tạ Mặc Phàm nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần ở tầng dưới. Anh biết, cuối cùng bọn họ cũng sắp tìm thấy mình rồi, trận chiến cam go này đúng là không thể tránh được.
Nhϊếp Thi Thi tìm ở góc sân thượng mấy thanh thép cũ, nhét chúng vào tay Chu Tử Hiên và Tạ Mặc Phàm.
“Gϊếŧ được đến đâu thì hay đến đó, nếu có chết thì cũng không được chết dưới tay đám cặn bã này!”
Chu Tử Hiên và Tạ Mặc Phàm đều là đại thiếu gia trong nhà, đã đánh nhau bao giờ đâu? Hơn nữa, số lượng hai bên chênh lệch như vậy, họ chết chắc rồi.
Suy nghĩ một lúc, Chu Tử Hiên nghiến răng nghiến lợi: “Xông lên! Liều mạng với đám cặn bã này! Ai bảo chúng làm hại nhiều cô gái như thế chứ, chẳng phải chúng ta còn một mạng nữa sao? Mất hai mạng thì chúng ta cũng gϊếŧ được kha khá đấy!”
“Đúng! Chúng ta có tới hai mạng mà! Chết thì chết! Mười, mười tám năm sau tôi sẽ lại làm một hảo hán!”
Thẩm Chi vừa buồn cười vừa nhẹ nhõm khi nhìn thấy hai con người vốn luôn rụt rè bỗng nhiên dũng cảm đến vậy.
“Không thể nào đâu, mười tám năm sau chắc chắn hai người cũng vẫn là hai con cẩu chết nhát thôi.”
Tạ Mặc Phàm định phản bác thì thấy Thẩm Chi đang nhìn chằm chằm dân làng xông lên sân thượng, cười ngạo nghễ.
[Thời gian làm lạnh đạo cụ còn năm giây]
“Hai người lùi ra sau đi, để tôi lấy đại bảo bối của mình ra.”
“… Kèn sona, chỉ là kèn sona thôi, mấy người đừng suy nghĩ lung tung có được không???”
…
Theo suy đoán của Tạ Mặc Phàm, muốn kết thúc game này thì phải trả thù cho các cô gái.
Nếu muốn trả thù thì phải hủy lớp nữ đức này.
Tuy không có người dẫn đường nhưng cách mà Tạ Mặc Phàm nghĩ ra cũng gần tương tự với cách người dẫn đường thường sẽ sử dụng.
Ví dụ như bắt hiệu trưởng Lâm làm con tin để đe dọa dân làng không hành động thiếu suy nghĩ, hay giúp một nữ sinh trốn thoát khỏi lớp nữ đức.
Nếu có người dẫn đường ở đây, chắc chắn người đó sẽ nói với họ:
“Muốn thắng game, chỉ cần giải trừ oán khí, đối đầu trực diện với với ma không có ích lợi gì nhiều.”
Cách giải trừ oán khí cũng không quá phức tạp, chỉ cần các cô gái có thể trốn thoát khỏi lớp nữ đức thì xem như oán khí đã được giải trừ.
Trong game oán khí này, tám chín mươi phần trăm người chơi đều nghĩ đến phương án này.
“Ai… Ai đó?!”
Hiệu trưởng Lâm đang ở trong văn phòng chờ dân làng đưa Thẩm Chi tới, bị Kỳ Kiến làm cho giật mình.
Giữa không gian u tối, người này xuất hiện mà không gây ra một tiếng động nào.
“Nửa đêm nửa hôm, ai cho cậu rời khỏi ký túc xá hả? Bảo vệ bên ngoài đâu?”
Ba bốn bảo vệ đứng bên ngoài cũng không cản anh ta, hiệu trưởng Lâm bắt đầu hoảng sợ.
“Lại nhìn mặt nhận diện xem.” Kỳ Kiến dựa vào khung cửa, chỉ về phía hiệu trưởng Lâm: “Đây có phải là thằng con trai khốn nạn của mi không?”
Lâm hiệu trưởng hoảng sợ lùi lại một bước: “Cậu... cậu đang nói chuyện với... đang nói chuyện với ai thế...???”
Phía sau Kỳ Kiến, một ma nữ từ trong bóng tối bước ra, nó mặc chiếc áo dính đầy máu, tóc bị kéo đến lộ cả da đầu, máu trên tóc đông lại khiến tóc bết vào nhau, ánh mắt ai oán nhìn xuyên qua mái tóc dài hướng về phía hiệu trưởng Lâm. Ông ta sợ đến mức hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất.
Cảnh tượng này cũng nằm trong dự đoán của Kỳ Kiến. Nửa đêm, ma nữ mặc áo máu này ký túc xá nam sinh chơi, nói rằng nó bị hai bố con chôn dưới ký túc xá, hy vọng họ có thể giúp nó trả thù.
“Thù của mình thì chỉ có thể tự tay mình trả.”
Khi đó, Kỳ Kiến nhìn ma nữ mặc áo máu, nó nở một nụ cười đen tối.
“... Mẹ…?”
Ma nữ mặc áo máu cười khanh khách: “... Con trai… Nhiều năm rồi không gặp… Khổ thân con quá…”
Trong nháy mắt, ma nữ mặc áo máu đã ở ngay trước mặt ông ta.
“Đừng, đừng qua đây!!!”
Hiệu trưởng Lâm hoảng loạn ném tất cả đồ đạc trên bàn vào người ma nữ mặc áo máu.
Ma nữ mặc áo máu không hề né tránh, tiếng cười của nó càng lúc càng lớn: “... Hồi đó... lúc bố con đánh mẹ đến chết... con cũng làm như vậy... giáng cho mẹ đòn cuối cùng…”
Ký ức về việc cùng bố chôn xác mẹ trong một đêm mưa hiện lên trong đầu hiệu trưởng Lâm, ông ta sợ hãi lùi lại, nói năng lưu loát:
“Đừng trách con! Đừng trách con!! Đều là do mẹ muốn đi! Nếu mẹ không đi thì cũng không chết! Là mẹ muốn bỏ rơi con!”
Ma nữ mặc áo máu bất ngờ lao tới bóp cổ hiệu trưởng Lâm:
“Con nghĩ là mẹ muốn gả vào Lâm gia lắm sao!? Con nghĩ mẹ muốn sinh con cho Lâm gia sao? Mẹ là bị ép! Bị ép! Mẹ muốn đi học! Mẹ muốn đi làm! Mẹ muốn sống đàng hoàng tử tế như những cô gái ở thành phố thì có gì sai hả?!”
Hiệu trưởng Lâm vùng vẫy, ma nữ mặc áo máu mạnh đến mức một người đàn ông trưởng thành như ông ta vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
“… Cứu… Cứu tôi…”
Kỳ Kiến nhìn ánh mắt tuyệt vọng và bất lực của Hiệu trưởng Lâm, cười nhẹ.
“Thiên Đạo có luân hồi, hai bố con ông gieo oán khí thì bây giờ gặt lấy thôi, đem sự hối hận đó xuống địa ngục đi.”