Chương 27

Răng rắc…

Ma nữ mặc áo máu bóp cổ hiệu trưởng Lâm.

“Giải được oán khí chưa?”

Kỳ Kiến dựa vào cửa nhìn ma nữ mặc áo máu đang loạng choạng, nhẹ giọng hỏi.

Ma nữ mặc áo máu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta.

Nụ cười của Kỳ Kiến cứng đờ vài giây.

Chưa giải được oán khí sao?

… Khu vực dành cho người chơi mới sao mà khó vậy…

Đúng lúc Kỳ Kiến suy nghĩ về bước kế tiếp của mình, một âm thanh cao vυ"t lanh lảnh đột nhiên vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch…

Tiếng kèn sona.

Kỳ Kiến: …???

Đêm khuya, tại một vùng nông thôn hoang dã, ngôi trường này chất chứa biết bao oán khí, dù nhìn thế nào thì đây cũng là một trường quay hoàn hảo cho phim kinh dị.

Nhưng ngay khi tiếng kèn sona không biết từ đâu vang lên, mọi cảm giác âm trầm đáng sợ đều lập tức biến mất.

… Thậm chí, anh ta còn cảm nhận được bầu không khí của Tết Nguyên Đán.

Trong không khí lễ hội mừng xuân này, ma nữ mặc áo máu cũng xoay người nhảy múa… À không phải, nó đột nhiên điên cuồng lao ra khỏi cửa sổ và biến mất không dấu vết.

Kỳ Kiến lao tới cửa sổ nhìn, xuyên qua làn sương núi ban đêm quỷ dị, trên sân thượng của tòa nhà bốn tầng đối diện, anh ta mơ hồ nhìn thấy một bóng người đứng trên cao.

Mỗi lần sử dụng đạo cụ [Tôi gọi bạn, bạn dám đáp không] thì phải đổi một vật.

Lần trước, để đổi đao hồ điệp, Thẩm Chi đã hy sinh chiếc áo khoác hàng hiệu của Nhϊếp Thi Thi. Nhưng lần này Thẩm Chi hỏi thăm xung quanh thì phát hiện chỉ có chiếc quần của Chu Tử Hiên mới phù hợp với giá của kèn sona thôi.

Trong làn gió đêm lạnh lẽo, Chu Tử Hiên chỉ mặc qυầи ɭóŧ trắng xanh. Anh ta đỏ mặt, lại còn phải đối diện với tình cảnh bị Tạ Mặc Phàm cởϊ qυầи.

Người ta nói, sĩ khả sát bất khả nhục*, nếu không vì mọi người, anh ta sẽ không bao giờ chịu mặc một chiếc qυầи ɭóŧ để làm anh hùng mạt lộ đâu**.

(*Đối với nho sĩ chỉ có thể thân cận mà không thể uy hϊếp, chỉ có thể gần gũi mà không thể ép buộc, chỉ có thể gϊếŧ họ mà không thể làm nhục họ.)

(**Người anh hùng đã hết thời, không còn có tác dụng gì nữa.)

Thật là mất mặt quá đi!

“Tôi… Tôi thế này cũng xem như là… hy sinh vì đồng đội nhỉ…”

Nhϊếp Thi Thi nén cười: “Xét cho anh có công đầu tiên.”

Cửa sân thượng tạm thời bị chặn, nhưng không thể duy trì được lâu, vậy mà vào thời điểm nguy nan này, Chu Tử Hiên vẫn quan tâm đến thể diện của mình, anh ta run run, tìm chỗ trốn rồi nói to:

“Công đầu công sau không quan trọng! Sau này đừng nói tôi vô dụng nữa là được!”

Có Chu Tử Hiến làm đế lót, Tạ Mặc Phàm cảm thấy chí ít mình cũng có nhiều cống hiến.

“Thật ra chúng ta cũng không cần bi quan như vậy, tôi nói Kỳ Kiến bắt hiệu trưởng Lâm rồi, những người này sẽ không dám động vào chúng ta đâu. Như vậy chúng ta có thể giúp nữ sinh lớp nữ đức trốn thoát…”

“Trốn? Sao phải trốn?” Thẩm Chi cầm kèn sona, hơi nâng cằm: “Thù lớn còn chưa trả mà trốn cái gì? Tôi muốn tất cả ma quỷ bị hai bố con này chôn tại đây, tại làng Điểm Thủy này có thể tự báo thù cho mình.”

Ầm… ầm…

Dân làng đập cửa sân thượng. Cửa mở, tiếng kèn sona của Thẩm Chi cũng vang lên.

Tiếng kèn lanh lảnh long trời lở đất, đương nhiên nó không phải là một âm thanh tinh tế. Tiếng kèn sona thô ráp xuyên qua màn đêm vô tận, xuyên qua sương núi dày đặc che khuất ánh mặt trời, dường như khiến cả mặt đất rung chuyển.

“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Ngoài dân làng cầm đuốc, Tạ Mặc Phàm, Chu Tử Hiên và Nhϊếp Thi Thi cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

“Em, em thổi kèn sona, thổi bay trời đất luôn hả?”

Thẩm Chi không trả lời anh.



Dân làng nhận thấy hành động của Thẩm Chi liên quan đến tà môn, nhưng chính vì tà môn nên họ bắt đầu khủng hoảng.

“Con nhỏ này không đơn giản đâu, mau động thủ!”

Trưởng thôn và hiệu trưởng nói, bọn họ cố ý tới làng Điềm Thủy để gây sự. Không cần lo lắng, nhà nào bắt được hai cô gái này thì sau khi mọi chuyện đâu vào đấy, hai cô gái đó sẽ về nhà họ.

Họ nghe cả trưởng làng và hiệu trưởng đều đảm bảo như vậy nên cũng không lo lắng gì.

Đối với họ, hai cô gái trước mặt không còn là người sống nữa, mà là niềm hy vọng “nối dõi tông đường”.

“Bắt được nó thì con trai chúng ta sẽ có vợ.”

“Hai đứa này ở thành phố chắc được nuôi kỹ lắm, nhất định sẽ sinh con trai!”

Nhϊếp Thi Thi mắng liền tại chỗ: “Sinh cái đầu mấy người! Mấy người ở trong cái nơi khỉ ho cò gáy này mà tưởng mình đang làm hoàng đế tìm người nối ngôi à?”

Ngọn đuốc kêu tanh tách đã bị gió đêm thổi tắt, sắc mặt dân làng lạnh lùng, nham hiểm hơn cả ma quỷ.

“Có nói gì cũng vô dụng thôi.” Một kẻ hung tợn trong đám dân làng lên tiếng: “Mặc kệ cô ở thành phố nào, nhiệm vụ của phụ nữ là sinh con, sinh cho ai thì cũng là sinh mà? Hôm nay mấy người đừng mơ rời khỏi đây!”

Tiếng kèn sona vẫn không hề dừng lại. Nó phát ra âm thanh kết hợp của hàng trăm loài chim một cách sống động. Bị tiếng nhạc cuốn hút, mặt đất bấy lâu nay phủ đầy bụi bặm giống như nước sắp sôi, như có thứ gì đó đang cố thoát ra.

“Được.” Tiếng nhạc bỗng dừng lại, Thẩm Chi nở một nụ cười nhẹ: “Nếu chúng tôi không đi, những người đứng sau mấy người chắc chắn sẽ không tha cho mấy người đâu.”