Chương 23

Sau khi Thẩm Chi và Nhϊếp Thi Thi trói ma xong, các cô con dâu tự giác di chuyển một chiếc ghế đến trước mặt Thẩm Chi, sau đó tụm lại phía sau Thẩm Chi, tò mò nhìn chằm chằm vào con ma bị trói.

“Vừa rồi chẳng phải tấn công rất hăng sao?” Thẩm Chi khoanh tay ngồi trên ghế, giống như bang chủ của bọn lưu manh: “Mi tên gì, hồi còn sống làm nghề gì? Tại sao nửa đêm tấn công ta? Nói!”

Nhϊếp Thi Thi: “...”

Đúng là chỉ có Thẩm Chi mới tra khảo ma như vậy thôi.

Bạn cùng bàn của Thẩm Chi cũng đang đứng sau lưng cô. Trong khi những người khác không dám nhìn thẳng con ma thì cô ấy lại cảnh giác nhìn nó, bỗng nhiên cô ấy a lên một tiếng.

“Chị biết nó à?” Nhϊếp Thi Thi nghe thấy âm thanh này thì quay đầu lại: “Hồi còn sống nó là ai?”

Thẩm Chí cũng nhìn cô ấy. Cô gái bị hai người nhìn chằm chằm nên hơi bối rối. Cô ấy khoa tay múa chân ra dấu, miệng cứ ê ê a a, không nói được câu nào trọn vẹn.

“Cô ấy... cô ấy không nói được.” Cô gái bên cạnh thì thầm: “Chúng tôi hay gọi cô ấy là cô bạn câm.”

Thẩm Chi hơi kinh ngạc.

Cô gái này có thể hiểu được ngôn ngữ ký hiệu. Khi cô bạn câm ra dấu thì cô gái cũng diễn giải: “... Nó là… cựu hiệu trưởng trường chúng ta…”

“Chỉ Chi, cô lại đây xem.” Nhϊếp Thi Thi tìm được một chiếc điện thoại di động trên người con ma, cô ta cười toe toét, đôi mắt sắc lẹm: “Trong này chắc có vài manh mối.”

Điện thoại di động của hãng này có giá từ bảy đến tám nghìn*. Đây thật sự không phải mức giá mà người dân bình thường ở ngôi làng này có thể chi trả.

(*Tầm 24, 25 triệu VNĐ)

Trong thư viện hình ảnh có mấy bức ảnh tập thể. Một bức là một nhóm đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi, phía dưới là một hàng phụ nữ trung niên cũng trạc tuổi đang rửa chân cho bọn họ.

Trông những người phụ nữ trung niên đang rửa chân quen quen, thì ra họ đều là những bà vợ bên lớp 2.

“Cô bạn câm nói... Người đứng cạnh người này trong ảnh chính là hiệu trưởng ma.”

Thẩm Chi nhìn bức ảnh rồi lại nhìn con ma. Mặc dù con ma đã hoàn toàn thay đổi, nhưng loáng thoáng đâu đó vẫn thấy được dáng vẻ của nó khi còn sống.

Những người đàn ông trong ảnh chắc hẳn đều là chồng của những người phụ nữ này.

Và chồng của những người phụ nữ này dường như có mối quan hệ thân thiết với cựu hiệu trưởng.

Vậy là, lớp nữ đức có liên quan đến những người đàn ông này sao?

“... Hehehe…” Hiệu trưởng ma phát ra một tiếng động kỳ quái, vì bị trói, không thể cử động, nó ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô bạn câm, nói: “... Ta nhớ ra cô rồi... Lúc cô được mua, còn có một người bạn…”

Vẻ mặt của cô bạn câm đột nhiên thay đổi.

"... Cô ta là bạn thân của cô đúng không… Lão Từ muốn cưới cô ta, mà cô ta không chịu… Được đưa đến trường học, cô ta cũng không an phận... Cô không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ta nhỉ… Hahaha… Ta biết này…”

Nụ cười của con ma trở nên dữ tợn và điên cuồng. Miệng nó nứt ra đầy máu, nhuộm đỏ cả hàm răng.

“... Cô ta bị đánh gãy hai chân, cắt một tai, nhưng vẫn có thể sinh con… Đứa con gái đầu lòng của cô ta vừa chào đời, chưa kịp thở, đã bị bóp chết ngay trước mặt cô ta…”

Cô bé câm mở to mắt, nước mắt lưng tròng nhìn con ma. Cô ấy không thể nói được gì, âm thanh phát ra chỉ là những tiếng ú ớ ngắt quãng. Ngoài khóc thì cô ấy cũng không biết phải chửi mắng thế nào.

Lúc cô bạn câm định đưa tay bóp cổ con ma, Thẩm Chi nhanh hơn cô ấy, vung nắm đấm, nửa cái sọ của con ma bị đánh bay. Trong nháy mắt, não và máu của nó bắn tung tóe trên tường.

Cả ký túc xá im lặng như tờ.

Vài cô nàng không chịu nổi cảnh tượng máu me nên lao ra cửa, nôn mửa khắp sàn nhà.

Nhϊếp Thi Thi cũng hơi buồn nôn, nhưng cô ta cảm thấy tức giận hơn là sợ hãi.

Thứ cặn bã như vậy đáng bị chém nghìn lần.

“Mi bô bô cái miệng thì có ích gì? Suy cho cùng, con gái nhà người ta vẫn sống sờ sờ đây. Còn mi, một lão già chết thành ra thế này, không biết tự hào ở chỗ nào.”

Thẩm Chi không hiểu tại sao người đàn ông này lại đối xử độc ác với phụ nữ như thế, thậm chí còn gϊếŧ cả học sinh trong trường.

Nhϊếp Thi Thi chợt tìm được nguyên nhân.

“... Hiệu trưởng ma này hình như là bố của hiệu trưởng Lâm.” Nhϊếp Thi Thi xem một bức ảnh khác, cũng nhìn thấy tin nhắn trò chuyện trên điện thoại: “Sự căm hận phụ nữ của hai bố con nhà này có lẽ xuất phát từ vợ lão.”

Người phụ nữ trong ảnh còn rất trẻ, đứng cạnh hai người đàn ông, vẻ mặt không được vui.

Thông qua phần tin nhắn, đại khái là người phụ nữ này đã làm việc ở thành phố vài năm, bà nói muốn đi học và ở lại thành phố lớn đó.

Đương nhiên hiệu trưởng ma không đồng ý. Lúc đầu, lão cố gắng thuyết phục bà, nói bà nên giúp chồng dạy con, phụng dưỡng bố mẹ chồng, không nên đi làm. Còn đọc sách ư, đọc sách thì có ích lợi gì chứ? Phụ nữ ngày nay làm loạn, gây họa chẳng phải cũng từ đọc nhiều sách mà ra sao?

Tuy nhiên, người phụ nữ này kiên quyết muốn rời đi, từ khuyên nhủ trở nên cãi vã. Cuối cùng, hiệu trưởng ma nói, nhất định phải đưa bà về. Từ đó về sau, phụ nữ không còn biết tin gì nữa.

Có thể hình dung, hầu như mọi phụ nữ đều đã bị đầu độc.