Chương 22

Trong lúc Thẩm Chi sôi máu, muốn cầm đạo cụ ra ngoài xử lớp nữ đức này một trận, hiệu trưởng Lâm và Sở Sanh cũng không nhàn rỗi.

Hoắc Viễn Hàng hết ăn rồi lại ngủ tại nhà trưởng thôn ở thôn Điềm Thủy, nửa đêm bỗng nghe thấy động tĩnh bất thường.

“… Hiệu trưởng Lâm bên kia đã lên tiếng, yêu cầu chúng ta đưa ba mươi người đến trường.”

“... Ba mươi? Cần nhiều người như vậy để làm gì??”

“Nghe nói có một con nhóc rất khó đối phó, nếu dọn không sạch e là…”

Mọi người xì xào, ánh lửa lập lòe bên ngoài cửa sổ phòng Hoắc Viễn Hàng.

Ánh sáng mờ dần, nhưng một lúc sau tiếng bước chân mới lắng xuống.

Hoắc Viễn Hàng ngáp một cái, thoải mái duỗi người.

Tuy hơi đê tiện nhưng cũng không sao, miễn có thể đạt mục đích là được.

Hoắc Viễn Hàng thâm ý nhìn bóng người phản chiếu trên cửa sổ, cảm thán:

Kim tự tháp oán khí này không đơn giản như mọi người nghĩ đâu.

...

Khi còn nhỏ, có một thời gian Thẩm Chi thường bị ma dọa đến phát khóc.

Ví dụ như nửa đêm đi trên đường cô nghe ma gọi tên mình, hoặc nhìn thấy ma nữ đang ngồi xổm trên vai ai đó với đôi mắt treo lơ lửng.

Hoặc là, nửa đêm cô mở mắt thì thấy ma đang thò đầu vào giường nhìn mình.

Thẩm Chi không sợ ma, nhưng cho dù không sợ ma, nửa đêm tỉnh dậy đột nhiên phát hiện ở đầu giường có một bóng đen, dùng đôi mắt rỗng tuếch, không chút biểu cảm nhìn mình, Thẩm Chi cũng hốt hoảng, mấy giây trôi qua còn không cử động được.

Cái bóng đen mấp máy, giọng nói khàn khàn:

“... Đi… chết… đi… ư…!”

Tuy nhiên, dù là một đứa trẻ sợ phát khóc hay là Thẩm Chi của hiện tại, phản ứng đầu tiên khi sự việc này bất ngờ xảy đến đều giống nhau…

Bị ma hù thì phải làm sao?

Đương nhiên là phải cho nó ăn đòn rồi!

“… Tiếng, tiếng gì vậy?”

“Ai ngã xuống giường sao?”

“Nhưng... hình như ai cũng ở trên giường mà…”

Tiếng của một vật nặng rơi xuống khiến mọi người tỉnh giấc, họ nhìn chằm chằm vào bóng đen trên mặt đất.

Thẩm Chi thu nắm đấm lại, hai tay nắm lấy lan can giường tầng trên, ung dung phóng xuống.

Nhϊếp Thi Thi cũng tỉnh dậy, cô ta cầm chiếc đèn pin hồi trưa mình lén lấy ở văn phòng không có người, đem về giấu dưới gối, chiếu sáng cái bóng bên dưới.

“Aaaa….”

Sau khi nhìn rõ vật dưới đất, tất cả nữ sinh trong ký túc xá đều hét lên thất thanh, điên cuồng lùi lại, cố gắng tránh xa con ma đang quằn quại trên mặt đất.

“Có maaaaa….!”

Tiếng hét chói tai như kí©h thí©ɧ con ma. Nó vừa bị Thẩm Chi đấm đến đờ người bỗng run rẩy bò dậy, chống trên mặt đất như một loài bò sát, rồi không sợ chết, lao về phía Thẩm Chi.

Vào phó bản lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Thẩm Chi gặp phải một con ma hung dữ, chủ động tấn công người khác.

Tốc độ của nó không giống người thường. Nó có thể dịch chuyển trong nháy mắt. Dù nắm đấm của Thẩm Chi đủ mạnh để diệt con ma, nhưng trước tiên thì cô phải chạm được vào nó đã.

Thẩm Chi thấy con ma này khó bắt như cá chạch, cô né đòn tấn công của nó rồi hét lên:

“Thi Thi, áo khoác của cô giá bao nhiêu?!”

Nhϊếp Thi Thi: ???

“… Hơn, hơn mười nghìn*…” Dù nghi ngờ nhưng Nhϊếp Thi Thi vẫn lập tức trả lời câu hỏi của cô.

(*Khoảng 30 triệu VND)

“Cho tôi mượn áo khoác của cô một chút!”

Nhϊếp Thi Thi nghĩ cô định dùng áo khoác để bắt ma, dù thấy hơi ghê tởm, nhưng cô ta vẫn không chút do dự ném áo cho Thẩm Chi.

Thẩm Chi nhanh tay lẹ mắt, vừa tránh đòn vừa bắt lấy áo khoác, sau đó nhìn con ma đang nằm trên mặt đất, hùng hổ hét lên:

“Đao hồ điệp, tôi gọi bạn, bạn dám đáp không.”

“...”

Cái, cái quái gì vậy?

Ai nấy đều bối rối trước câu nói khó hiểu và có vẻ hơi xấu hổ của Thẩm Chi. Trong phút chốc, chiếc áo khoác trong tay Thẩm Chi tỏa ra luồng ánh sáng trắng, ánh sáng ấy dần biến thành vô số đốm sáng nhấp nháy, cả quá trình diễn ra không quá ba giây.

Ba giây sau, những đốm sáng nổ tung như pháo hoa, sau đó ngưng tụ lại thành một chiếc đao hồ điệp có cán đen tuyền trong tay Thẩm Chi.

Cảnh tượng hư ảo phi thực tế này khiến mọi người trong phòng kinh ngạc, không nói nên lời, cuối cùng Nhϊếp Thi Thi cũng nói:

“Chết tiệt! Chiếc áo khoác này là phiên bản giới hạn đó!”

Đương nhiên, khi sắp mất mạng thì không ai quan tâm đến một chiếc áo khoác. Có đao hồ điệp trong tay, Thẩm Chi như hổ mọc thêm cánh, con đao này nhanh hơn nắm đấm của cô, con ma vẫn chưa định thần thì bị đao hồ điệp đâm xuyên quần, ghim nó vào tường.

Quan trọng là vị trí đâm khá vi diệu, lệch về bên trái khoảng một tấc, thứ mà nó suýt đâm vào không phải quần, mà là một thứ không tiện nói ra.

Vậy nên con ma không dám vùng vẫy, nó đang do dự không biết nên cầu sống hay chết thì Thẩm Chi đã dùng móng tóm lấy cổ nó.

“Đã là ma mà còn sợ chết, mi cũng kiên trì nhỉ.” Nói xong, cô quay đầu nhìn về phía các nữ sinh phía sau: “Tìm cho tôi một sợi dây. Vất vả lắm mới bắt được một con biết nói, hôm nay nhất định phải hỏi chuyện cho rõ ràng!”

Có lẽ do vừa rồi Thẩm Chi vung đao quá nghệ, nên các cô con dâu trợn mắt hốc mồm, không dám hỏi cái gì, ngoan ngoãn đi khắp phòng tìm dây thừng cho cô.

Đương nhiên là không có dây thừng nên mỗi người xé khăn của mình ra rồi thắt nút lại, cũng khá chắc chắn.