Chương 9: Thịt bò lửa

Tô Linh Linh cảm thấy ông chủ Lâm Khả không tới cũng không sao, cơm hôm nay cô để giành ăn khuya, phần còn lại sáng mai nấu cháo.

Cùng lắm thì đẩy xe ra ngoài bán cơm hộp.

Hiện tại đi lại đều ở trên cao nên không lo tắc đường.

Công ty Lâm Khả là một công ty lớn, xe giao đồ ăn rất thuận tiện

Su Lingling ngồi trên băng ghế, vừa chờ đợi, vừa xem TV công nghệ cao của tinh tế

Với sự phát triển của khoa học và công nghệ, chế độ xem ảnh ba chiều đã được hoàn thiện có thể trực tiếp sử dụng quang não của mình để xem phim tại nhà.

Nhưng diễn viên diễn xuất như cho có lệ, nhà sản xuất cũng vậy, bối cảnh buồn tẻ, diễn viên vô cảm, nhìn như zombie.

Cốt truyện thậm chí còn thô, thà đọc tiểu thuyết còn hơn đọc cái này.

Cũng may các tác giả tiểu thuyết hành văn vẫn rất tốt

Ngay khi Tô Linh Linh bị nó mê hoặc.

Một chiếc xe bay dừng lại ngoài cửa.

Một người đàn ông rất đẹp trai bước xuống xe, anh ta trông có vẻ hào hoa, Tô Linh Linh đã từng nhìn thấy trai đẹp trên TV nhiều rồi.

Nhưng ở ngoài đời thì đây là lần đầu.

Thoàng qua thôi là biết thuộc tàng lớp quý tộc rồi.

Ở tinh tế chia ra hai giai cấp, tầng lớp quý tộc và tầng lớp dân thường.

Có thể dễ dàng phân biệt giữa hai giai cấp này.

Dân thường thì trông nghèo hèn, mặt thì hốc hác xanh xao, còn người quyền quý thì khác, tất cả đều trắng nõn tinh xảo như búp bê sứ, da dẻ mịn màng.

các

Người ta nói rằng điều này là do các quý tộc đều thức tỉnh dị năng, dị năng kích hoạt giúp cải thiện vẻ ngoài không ít.

Đây đều là những ký ức của nguyên chủ, nếu sinh ra trong gia đình quý tộc nhưng lại không có ngoại hình lại còn không muốn phẫu thuật, ảnh hưởng đến hình tượng của giới quý tộc thì thật có lỗi, bạn sẽ bị trục xuất xuống làm dân thường như tôi đây.

Tuy nhiên, công nghệ phẫu thuật thẩm mỹ hiện nay rất phát triển, trào lưu phẫu thuật thẩm mỹ cũng thịnh hành, không nói đến quý tộc, dân thường cũng sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ.

Cho nên ở tinh tế không có người xấu chỉ có người xấu không có tiền đi làm đẹp

Mà những người đó làm ảnh hưởng đến bố mặt của thành phố thường sẽ bị đày ra ngoài ngoại thành, Tô Linh Linh cũng không biết ngoại thành như nào, cô chưa bao giờ đến đó.

Chỉ là, nguyên thân từng nghe qua, nơi đó vô cùng bẩn thỉu lại không có đội an ninh, bị đày ra rất khó mà sống sót.

Về phần du lịch ở tinh tế, đó không phải điều mà một dân thường như cô có thể nghĩ.

Lăng Tối nhìn Tô Linh Linh, mái tóc vàng ngắn tỏa sáng cùng làn da trắng muốt càng trở nên rực rỡ dưới ánh đèn.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Linh Linh, trong lòng Lăng Tối cảm thấy rằng việc một người như vậy nấu ăn cho mình coi như có thể chấp nhận được.

các

Lý do chính khiến Lăng Tối đích thân đến đây là vì anh ấy muốn nhìn một chút về hoàn cảnh và đầu bếp.

Lăng Tối mang theo thịt đi vào, hỏi: "Cô là Tô Linh Linh?"

Tô Linh Linh gật đầu và mỉm cười với Lăng Tối: "Anh là sếp của Lâm Khả phải không? Cảm ơn anh đã chiếu cố Lâm Khả. Hôm nay tôi sẽ mời anh một bữa."

Tô Linh Linh nói rồi cầm miếng thịt Lăng Tối mang theo, cô đặt nó lên tấm ván nhỏ, lúc này cô mới phát hiện miếng thịt có gì đó không ổn.

Đây không phải thịt lợn, đây là thịt bò lửa, 3000 tệ/ cân.

Còn có, rau anh mang theo cũng không đơn giản, không phải loại bình thường mà là cải thảo ngọc bích, một loại cải thảo vô cùng cao cấp.

Giá là 10000 tệ/cân.

Nguyên liệu quan trọng như vậy bảo sao phải tự mình mang tới

Tô Linh Linh nhìn qua nguyên liệu, kinh ngạc nói với Lăng Tối: "Ông chủ, nguyên liệu này đúng là không đơn giản nha! Chờ một chút a! Rất nhanh sẽ có đồ."

Tô Linh Linh cho một ít dầu vào nồi, sau đó thêm nước, đun sôi và cho cải thảo ngọc bích vào vào.

Nó có màu xanh giống như lá ngọc trong nước, rất đẹp, cũng thơm một mùi rau củ tươi ngon, nguyên liệu cao cấp chỉ cần dùng những phương pháp nấu đơn giản nhất.

các

Cũng may là Tô Linh Linh nghĩ ra công thức canh rau, nếu không, cô cũng không biết xử lý nguyên liệu này như nào.

Đun vừa đủ lửa nên lấy ra khỏi nồi, rồi nêm thêm muối gì, đây đều là đặc thù.

Món canh rau xanh này rất nhanh đã chuẩn bị xong, Tô Linh Linh bưng canh rau đến trước mặt Lăng Tối, nói với anh: "Uống một bát canh trước rồi hẵng ăn. Nó sẽ khiến anh ấm bụng hơn đấy."Canh được đặt trong một chiếc bát tô trắng giống như bạch ngọc, Tô Linh Linh không biết nguồn gốc chất liệu của nó là gì, bát này là do Lăng Tối mang đến.

Mặc dù bề ngoài đơn giản nhưng mang theo hơi thở cao cấp, nhìn là biết vô cùng đắt đỏ.

Những lá rau xanh mơn mởn trong bát canh, chóp mũi thoang thoảng mùi thơm tươi mới, chỉ cần ngửi thôi cũng thấy thèm ăn.

Mùi thơm của rau thơm tràn ngập, giống như một tách trà ngon, Lăng Hạo cầm lấy một cái bát nhỏ, tao nhã múc canh ra.

Cải thảo này là loại rau mad anh yêu thích, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng nó có thể ngon đến mức này.

Món ăn càng đơn giản càng thử thách tay nghề của đầu bếp

Có những món ăn được chế biến cầu kỳ, trình bày đẹp mắt nhưng lại làm mất đi vị ngon món ăn.

Hơn nữa, một món ăn đơn giản nhưng khi trình bày lên vẫn vô cùng thích mắt.

Nhìn kỹ thuật cắt thịt của Tô Linh Linh, Lăng Tối cảm thấy như đang thưởng thức một buổi trình diễn nghệ thuật.

Nếu như lúc bình thường có người làm đồ ăn như vậy cho anh, anh tuyệt đối sẽ không ăn, anh không thể chấp nhận việc có người chạm tay vào đồ ăn của mình.

Huống chi, sau khi Tô Linh Linh vừa rửa thịt xong, lúc cắt thịt cũng không rửa lại mà trực tiếp tẩm ướp.

Bước tiếp theo là mở bếp và đun nóng dầu.

Trước đây sức của Tô Linh Linh không đủ, cô ấy không thể cầm chảo đảo đồ ăn, nhưng bây giờ thì khác, sau khi được tăng cường sức mạnh, cô ấy có thể nhấc cái chảo lớn lên một cách dễ dàng, xóc đổ ăn cũng không vấn đề gì.

Mùi thịt rất nhanh bay ra, quả nhiên thịt giá 3000 tệ/cân có khác, thơm hơn nhiều so với thịt heo giá 8 tệ một cân.

Ngửi mùi thôi cũng khiến Tô Linh Linh chảy nước dãi.

Thịt nhiều đến mức không để vừa một đĩa, Tô Linh Linh không dám động tay, mặc dù thịt đắt tiền nhưng đây là ông chủ của Lâm Khả.

Đương nhiên, Tô Linh Linh không thể llàm chuyện khiến Lâm Khả khó xử.

Lăng Tối không ngờ rằng cô có thể nấu hai nguyên liệu này một cách hoàn hảo như vậy.

Thịt bò lửa này rất thơm, quan trọng nhất là thuộc tính hoả trong thịt vẫn được giữ nguyên, cả cải thảo ngọc bích cũng vậy, năng lượng bên trong đều được bảo toàn.

Năng lượng của cải thảo chủ yếu nằm trong nước canh, món canh này lưu lại hương thơm trên môi, đầu lưỡi như vẫn còn thoang thoảng hương thơm của cải thảo.

Tô Linh Linh dọn cho Lăng Tối một bát cơm lớn.

Những nguyên liệu này cô làm rất ngon, đã lâu anh không được ăn đồ ăn ngon như vậy.

Sau khi Lăng Tối ăn xong, anh nói với Tô Linh Linh: "Cô Tô đúng là một đầu bếp tuyệt vời. Không biết liệu cô có muốn trở thành đầu bếp riêng của tôi không, tôi có thể trả cho cô 100 vạn tệ/tháng ."

100 vạn?

Tô Linh Linh không thể tin được, cô ấy nghĩ rằng Lăng Tối sẽ cho mình rất nhiều tiền, nhưng không ngờ rằng sẽ cho nhiều như vậy, 100 vạn?

Cô ấy phải bán bao nhiêu hộp cơm mới có được số tiền đó! Nấu ăn cho Lăng Tối chắc chắn dễ dàng hơn bán cơm hộp nhiều.

Nhưng Lăng Tối vừa mới ăn, Tô Linh Linh cũng chỉ nhận được một đánh giá tốt.

Cô cảm thấy rằng lần sau muốn được hệ thống khen thưởng, chắc chắn sẽ cần 500 đánh giá tốt.

Bây giờ cô ấy là một người phụ nữ có hệ thống, làm sao có thể thấy cái lợi trước mắt mà bỏ qua cái lợi lớn sau này được.