Chương 3

Một lát, Tóc Đỏ hỏi:

- Này, sao ấy không hỏi tại sao?

Tôi khẽ lắc đầu:

- Nếu muốn ấy sẽ tự nói.

Tóc Đỏ im lặng, rồi tôi thấy cậu ấy bỗng nhoẻn miệng cười. Xe cứ chầm chậm chạy trôi, những ánh đèn lướt qua chúng tôi bồng bềnh như nhảy múa.

Xe buýt đưa chúng tôi về rất gần nhà Tóc Đỏ, chỉ đi bộ một đoạn, ngôi nhà của Tóc Đỏ hiện ra, to lớn và...tối thui. Tóc Đỏ hỏi tôi:

- Ấy vào nhà chút nhé?

Tôi định lắc đầu từ chối, nhưng lại thấy giọng Tóc Đỏ nhỏ xíu vang lên ngập ngừng:

- Đừng ngại, chỉ có một mình tớ và chị Xoan thôi...

Lúc ra về, ngồi trên xe buýt, tôi vẫn cứ ám ảnh mãi về ngôi nhà to thật to nhưng vắng người và tiếng nói cười. Hình ảnh Tóc Đỏ lặng lẽ bên chị giúp việc. Hình ảnh cậu ấy ngồi lọt thỏm trong cái ghế sô pha to, khác hẳn với vẻ "hiên ngang" mà tôi vẫn thường thấy.

Và cả lời cảm ơn nhỏ xíu của Tóc Đỏ nữa, khi cậu ấy tiễn tôi về. Giữa tôi và cậu ấy lại có thêm một bí mật, không ngọt ngào như lần trước mà thật man mác, như mùa Thu.

Ừ, hệt như mùa Thu vậy...

Chẳng có ai cô đơn cả.

Trường tôi đạt 4 giải Thành phố, Tóc Đỏ đạt giải Nhất môn Hóa, còn tôi đạt giải Ba môn Văn. Trường tổ chức một buổi tuyên dương nho nhỏ sau buổi chào cờ, có mời cả phụ huynh. Lúc tôi và hai bạn nữa lên nhận giải, ba mẹ lên tặng những bó hoa to thật to. Tóc Đỏ được tuyên dương sau cùng, với những lời tự hào nhất, ấy vậy mà ngay lúc đó, chẳng thấy ba mẹ cậu ấy đâu! Tôi thấy ánh mắt Tóc Đỏ nhìn xa xăm, rồi rất nhanh - cậu ấy như tự vực lại tinh thần, giơ cao tấm bằng khen và mỉm cười rạng rỡ. Mái đầu quấn băng giờ đã lành lặn, để lộ ra những sợi tóc đỏ ánh lên dưới nắng.

Nụ cười của Tóc Đỏ làm tôi buồn nhiều hơn vui. Giây phút ấy, tôi lại tha thiết muốn chạy đến và nắm lấy tay cậu ấy, mặc kệ đám đông xung quanh. Tôi muốn nói với cậu ấy rằng: "Có rất nhiều người đang tự hào về cậu đấy".

Nhưng rồi tôi lại thôi...

Ngày tháng cứ trôi...

Từ ngày bị thương đến giờ, Tóc Đỏ chuyển sang đi xe buýt. Việc nhìn thấy cậu ấy trên chuyến buýt khiến lòng tôi như nở hoa. Thi thoảng những ngày buýt không đông, chúng tôi lại ngồi cùng nhau trên một băng ghế. Cùng nghe một bản nhạc phát trên Xone-FM. Và có đôi lần, Tóc Đỏ ngủ gục trên vai tôi, và tôi tha hồ hít hà mùi hương dịu dàng...

Cũng cùng với thời gian, tôi hiểu nhiều điều về Tóc Đỏ hơn. Về lời hứa sẽ học thật tốt trước ngày mẹ mất. Về sự ngỗ nghịch nhằm gây sự chú ý với cha. Về hình xăm bé nhỏ là chữ Hiếu, về trận đánh nhau chỉ để cứu hai mẹ con nhà mèo bị tụi con trai nghịch ác. Tóc Đỏ kể mọi chuyện bằng giọng thanh thản, tựa như là mọi thứ đã qua lâu thật lâu. Lần này thì tôi hỏi cậu ấy vì sao. Cậu ấy mỉm cười, nụ cười hệt như mùa Thu vậy:

- Vì đã có cậu. Khiến tớ nhận ra rằng tớ không cô đơn...

Tóc Đỏ nói xong thì nhìn thẳng vào mắt tôi. Giây phút ấy, tôi tại tha thiết muốn siết tay Tóc Đỏ. Thật chặt. Nhưng tôi tại không làm gì. Tôi đã từng nghĩ tôi và Tóc Đỏ thuộc về hai thế giới khác nhau. Nhưng rồi tôi nhận ra, nếu chúng ta chịu mở lòng với nhau nhiều hơn, thì sẽ chẳng bao giờ tồn tại thế giới này, thế giới kia, thế giới nọ, thế giới khác. Nếu chúng ta mở lòng với nhau nhiều hơn, thì có thể cuộc sống sẽ không còn ai phải cô đơn, hay phải khóc một mình nữa.

Chúng tôi cùng tựa vào băng ghế. Được một lúc, tôi cảm nhận một bàn tay ấm siết chặt tay tôi. Và cùng với những ngọn đèn, bài hát về mùa Thu cứ theo chúng tôi suốt những con đường mướt dài Hà Nội...

Có vẻ những nỗi buồn, đã được ở lại, sau lưng. . - J

Mọi chuyện rồi sẽ không còn nặng nề nữa. Chúng tôi mới chỉ 17 tuổi, 17 tuổi thôi mà...

[Xong]