Chương 2

Cuộc sống của tôi và Tóc Đỏ có vẻ chẳng bao giờ chạm đến nhau. Cho đến một hôm. Đó là ngày chúng tôi vừa làm xong bài thi cấp Thành phố.

Phố đã lên đèn. Tôi thích ngồi trên xe buýt và ngắm phố phường như thế. Trời bắt đầu se lạnh, nên mới 6h mà tối đã kéo đến rất nhanh. Trên chiếc xe buýt đông đúc, tôi ngồi và Tóc Đỏ đứng rất gần. Mùi hương trầm ấm dịu dàng cứ lẩn khuất. Bình thường, Tóc Đỏ sẽ tự đi xe, nhưng hôm nay do địa điểm thi khá xa nên có lẽ cậu bắt xe buýt để tiện cho việc di chuyển. Thỉnh thoảng, tôi len lén nhìn về phía Tóc Đỏ. Mặt cậu trông chẳng vui vẻ gì. Bạn cứ thử tưởng tượng việc một cơn gió bị nhét vào trong một cái hộp lớn ấy, nó sẽ cố gắng lùa vào mọi ngóc ngách để tìm một lỗ hổng thoát ra. Nhưng Tóc Đỏ thì không (thực sự) là một cơn gió, còn xe buýt thì rõ là một phương tiện tiện ích (dù đôi khi hơi ngột ngạt) nên việc duy nhất Tóc Đỏ có thể làm là... chịu trận. Được kha khá thời gian, khi những đám người lần lượt đi xuống, một vài đám người khác kéo lên, rồi lại lần lượt đi xuống, xe buýt trở nên thật yên tĩnh và có vẻ gì đó rất an bình. Tóc Đỏ "E hèm” một cái rồi ngồi xuống cái ghế cạnh tôi. Tôi định quay sang hỏi Tóc Đỏ điều gì đó, kiểu như: “Hôm nay ấy làm bài có tốt không?", nhưng rồi có điều gì đó ngăn tôi lại, thế là tôi chỉ lặng im ngồi bên cậu ấy, rồi đưa mắt nhìn những ngọn đèn đường.

Một lát, Tóc Đỏ đã có vẻ bớt khó chịu hơn. Trong một thoáng liếc nhìn, tôi kịp thấy gương mặt cậu ấy giãn ra, thoải mái. Cậu ấy cũng bắt đầu nhìn về hướng tôi nhìn. Xe buýt vừa đi qua đường Thanh Niên, con đường mà tôi vẫn cho là Thu nhất Hà Nội, tôi thấy Tóc Đỏ hơi ngồi dậy một chút. Rồi cậu ấy khẽ thì thầm: Thật là đẹp...

Tôi mỉm cười khi nghe Tóc Đỏ nói câu đó, lúc ấy, xe buýt đang phát một bản nhạc rất lãng đãng, giọng Mỹ Linh cứ da diết, và bên ngoài thì gió Thu cứ như đang chạy chơi cùng những chuyến xe...

Lại một bí mật nữa.

Tôi không rõ có phải mọi thứ giữa tôi và Tóc Đỏ đã bắt đầu từ đó không. Nhưng sau ngày hôm đó, tôi thấy những gì giữa cậu ấy và tôi đã không còn như... idol và khán giả truyền hình nữa. Tôi thấy gần cậu ấy thêm chút xíu, một chút bé xíu thôi. Và tôi cho đó là một bí mật thật ngọt ngào.

Đang đợi kết quả thi vòng Thành phố, nên đội tuyển Văn và đội tuyển Hóa đã không còn phải học ôn. Tôi không còn thường xuyên nhìn thấy Tóc Đỏ nữa. Chỉ thi thoảng, tôi và cậu ấy tình cờ lướt qua nhau trên sân trường hay thi thoảng tôi vô tình ngửi thấy mùi hương trên người cậu ấy. Những lúc đó, tôi tha thiết muốn nhìn thẳng vào mắt cậu ấy và mỉm cười. Thật là kì cục, vì rõ ràng là tôi chưa cảm thấy như thế với bất kì cậu bạn nào cả.

Bẵng đi một thời gian, hôm đó trời đã chập choạng tối. Đã hết giờ học thêm được gần một tiếng, Vậy mà tôi vẫn nán lại trong thư viện trường để đọc nốt một quyển sách hay. Đến khi hốt hoảng nhìn đồng hồ và phát hiện ra đã quá muộn, tôi vội vàng chạy ra bến xe buýt, chọn con đường tắt ngắn nhất, dù những hôm tối trời, chẳng mấy khi tôi dám đi con đường này.

Con đường nhỏ xíu, ngoằn ngoèo, chỉ có duy nhất bóng đèn đường mà chao đèn nặng trĩu xác những con thiêu thân khiến ánh sáng càng nhập nhoạng. Bù lại, sẽ tiết kiệm được tận 15 phút đi bộ. Giữa đường, tôi nghe ai đó thì thào; "Này Thư!" - Giọng nói nhỏ và có phần ngập ngừng. Tôi thấy tim mình giật thót. Rồi định thần nhìn lại, quá ánh đèn, tôi nhận ra mái tóc đỏ quen thuộc. Rồi một gươngmặt quen thuộc: Tôi hốt hoảng nhận ra Tóc Đỏ, với một bên đầu tóc bết máu. Tôi đỡ Tóc Đỏ dậy, và cùng cậu đến một phòng khám tư ở gần trường. Tóc Đỏ tựa hẳn người vào vai tôi, hơi thở cậu ấy thật khó nhọc.

Suốt từ lúc đến đó tận lúc băng bó xong xuôi, Tóc Đỏ chẳng nói bất cứ lời nào. Tôi định hỏi điều gì đó, kiểu như "Ấy có đau lắm không?" hay "Có chuyện gì thế?” ... nhưng lại thôi. Tôi tự thấy mọi lời nói của mình đều trở nên thừa thãi. Tôi gửi xe đạp của Tóc Đỏ qua đêm ở trường, rồi cùng Tóc Đỏ bắt chuyến xe về nhà cậu ấy. Trước đó, tôi gọi điện nói qua loa với mẹ, nói rằng bạn bị ốm và phải đưa bạn về nhà. Tóc Đỏ nhìn tôi, ngỡ định nói điều gì rồi lại thôi. Chúng tôi im lặng ngồi bên nhau như lần trước, trên chuyến xe buýt giờ đã vắng người.