Chương 62: Hái hoa (1)

Lần này họ không đi xe mà có xe của công ty du lịch đến đón, anh đã đặt dịch vụ trọn gói từ trước rồi. Trên đường đi cô cứ ngủ gà ngủ gật, anh liền ôm cô ngồi vào lòng, để cô tựa vào vai mình ngủ cho đỡ mỏi cổ.

"Anh làm cái gì thế?" cô bị ôm ngang lên thì giật mình hỏi.

Anh nhún vai hỏi lại rất thản nhiên: "Anh quan tâm vợ mình, không được à? Ngoan, ngủ đi nào, một lát là tới nơi thôi".

"Ừ..." cô đang ngái ngủ, cũng không thèm chấp anh, dụi dụi vào vai anh tìm chỗ thoải mái rồi ngủ tiếp.

Anh mỉm cười hài lòng vì được ôm vợ mình trong tay, cảm nhận được mùi hương thơm dịu trên người cô, cúi xuống là sẽ thấy được gương mặt mà mình luôn nhớ mong, ngày nào cũng gặp mà vẫn chưa thấy đủ. Hôm nay còn một bất ngờ lớn cho cô.

Đến nơi thì trời cũng đã tối, họ được đón lên một chiếc du thuyền. Nhân viên mời cô đi theo mình, nói là có quà chào mừng dành riêng cho cô. Cô quay lại nhìn anh thì anh bảo cứ đi theo họ đi nên cô mới đi theo.

Họ dẫn cô vào một căn phòng, trên bàn có để sẵn một hộp giấy lớn. Nhân viên nhẹ nhàng nói:

"Đây là quà anh nhà đã chuẩn bị cho chị. Mời chị xem ạ"

Cô ngơ ngác mở ra thì thấy là một chiếc váy hai dây cổ đổ màu đỏ. Kiểu dáng đơn giản nhưng trên bề mặt vải lại có một lớp kim sa lấp lánh. Ngoài ra còn có một chiếc hộp nhỏ hơn, đựng một đôi giày đính đá đúng kích cỡ của cô.

"Chị cứ thay đồ đi nhé, chúng em chờ ngoài cửa ạ"

"Xin lỗi cho tôi hỏi hôm nay ở trên tàu có nhiều khách không?"

Cô do dự vì mặc thứ này có hơi làm lố quá, còn khách hàng khác nữa, cô cũng ngại ngùng.

Nhân viên mỉm cười: "Dạ không ạ, anh nhà đã bao dịch vụ của bên em rồi ạ, chỉ có hai anh chị là khách đến hôm nay thôi".

Bao nguyên cái du thuyền này? Cô nghe xong mà thấy hốt hoảng. Không phải cô không biết giá khi đi dạo chơi bằng du thuyền, anh lại còn mạnh tay bao cả cái du thuyền. Tuy đây không phải loại du thuyền nhiều tầng sức chứa hàng trăm khách nhưng nhìn không gian ở đây thì giá thành chắc chắn cũng không vừa. Mấy năm cô không ở đây anh đào được mỏ vàng hay gì? Lúc trước từng thấy anh tiêu tiền vì cô nhưng ở mức mà cô cũng chi trả được, còn bây giờ thì thấy anh chi tiền ở mức của bố cô rồi, quả thực có hơi sợ hãi.

"Chị ơi có thiếu gì thì cứ gọi nha, chúng em chờ ngay ngoài cửa. Anh nhà chắc đang chờ chị ở bàn tiệc ngoài trời của bên em rồi ạ"

Sau đó cô liền đi tắm rửa thay đồ. Lúc bước ra thì đã thấy trên bàn trang điểm chuẩn bị đủ đồ dùng giống như của cô ở nhà, thậm chí nước hoa cũng đúng loại cô thích. Cẩn thận chu đáo như thế này sao? Cũng không biết anh định làm cái gì, nhưng cô cũng thấy cảm động lắm.

Khi cô đến anh lập tức sải bước tới đón cô. Anh đưa tay nắm tay cô nhìn cô hồi lâu rồi vui vẻ nói:

"Vợ anh xinh đẹp thật, anh may mắn thật đấy"

"Dẻo miệng" cô liếc anh một cái.

Anh tự nhiên đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô cùng cô đi về phía chiếc đàn piano được đặt gần bàn ăn.

"Anh chơi cho em nghe một bản nhé" anh dịu dàng nhìn cô hỏi.

Điều này khiến cô khá bất ngờ, anh biết chơi đàn? Trước đây chưa từng nghe anh nhắc tới.



"Anh biết chơi đàn?" cô ngạc nhiên hỏi.

"Chồng em còn biết nhiều thứ lắm, để dành cho em khám phá đấy" anh mỉm cười.

Sau đó thì anh bắt đầu chơi bản nhạc I wanna grow old with you, giai điệu nhẹ nhàng da diết như một lời thì thầm bên tai. Cô đứng bên cạnh thưởng thức, miệng nhẩm theo lời bài hát đó. Đến tận khi kết thúc cô vẫn còn chìm đắm vào câu chuyện tình yêu của bản nhạc này.

Anh đứng dậy, chống hai tay hai bên, cô đứng gọn trong l*иg ngực anh, người hơi ngả về sau. Anh ghé sát vào cô nói: "Bản nhạc kết thúc rồi, nhưng tình yêu của chúng ta sẽ kéo dài mãi mãi".

Lúc này cô mới giật mình nhận ra hai người đang quá thân cận, cô đẩy anh ra nói: "Còn có người khác, họ nhìn thì sao".

"Nhân viên đi xuống hết rồi, ở đây chỉ có chúng ta" anh hôn nhẹ lên trán cô nói.

Sau đó anh dắt tay cô đi tới bàn ăn, trên bàn không phải là đồ Âu mà là các món Việt cô thích nhưng được trang trí đẹp mắt hơn, không ngờ anh vẫn nhớ điều này.

"Vợ thấy anh giỏi không? Ai nói fine dining thì nhất định phải ăn đồ Tây, vợ anh thích gì thì anh sẽ mang nó lên bàn ăn cho em" anh đắc ý khoe. Sau đó lại rót cho cô một ly rượu vang.

Cô khó hiểu hỏi: "Này, anh bao cả cái du thuyền này là để chơi một bản nhạc, ăn một bữa tối thôi sao?"

"Đâu có, còn điều đặc biệt hơn, lát nữa em sẽ biết" anh giơ tay nhìn đồng hồ sau đó lại nói: "Ngoan ngoãn ăn đi nào, đợi lúc em ăn no rồi anh sẽ nói cho em nghe".

Dù cô không hiểu gì nhưng quả thực cũng hơi đói, thế nên cô nghe lời anh, cùng anh ăn uống trò chuyện.

"Em no rồi, có thể nói được chưa?"

"Đợi một lát nhé, anh đi xuống bên dưới chút rồi sẽ lên nói cho em" anh nắm tay cô xoa xoa dặn dò.

"Nhanh lên đó, em buồn ngủ"

Cô ngáp nhẹ, sắp nửa đêm đến nơi rồi không biết anh tính bày trò gì. Khi anh đi xuống được một lát thì có một hai người một nam một nữ bước lên, họ chào cô rồi ngồi vào chỗ cây đàn piano, cô gái thì có mang thêm đàn violin nữa, có lẽ lát nữa sẽ chơi nhạc gì đó. Cô cũng lịch sự chào lại nhưng không nói chuyện thêm.

Đồng hồ điểm 0 giờ.

"Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday, happy birthday for my darling"

Anh bước lên cùng một chiếc bánh kem lớn có cắm nến lung linh, miệng hát bài chúc mừng sinh nhật, hai cô cậu vừa nãy cũng bắt đầu chơi bản nhạc này. Theo sau anh còn có các bạn nhân viên khác, mỗi người cầm một hộp quà, còn có người cầm pháo bông trên tay đứng xung quanh họ nữa. Anh đã đổi từ bộ trang phục đơn giản thường ngày khi đến đây sang một bộ vest lịch thiệp.

"Chúc mừng sinh nhật vợ yêu" anh mỉm cười bước tới trước mặt cô, đưa chiếc bánh về phía cô dịu dàng nói: "Chúc mọi ước mơ của em đều trở thành sự thật, lời chúc đầu tiên của ngày mới, hi vọng em sẽ thích".

"Anh..." cô xúc động rồi, giọng cũng trở nên nghẹn ngào, cô hỏi: "Đây là điều bất ngờ mà anh nói sao? Em... em còn không nhớ sắp đến sinh nhật mình".

"Em ước đi nào, để lời chúc của anh còn có giá trị chứ" anh khẽ cười nói.



Cô nhắm mắt, ước nguyện gia đình của mình sẽ luôn bình an yên ổn, bên nhau dài lâu. Sau đó liền thổi tắt nến, các bạn nhân viên vỗ tay chúc mừng xong thì thu dọn bàn ăn, đặt các hộp quà trên bàn rồi rời đi. Anh cũng đặt chiếc bánh kem xuống bàn, sau đó lại sáp tới hỏi cô:

"Em ước gì thế vợ? Có anh trong đó không?"

Cô liếc anh một cái rồi nói: "Không có"

Nét mặt anh hơi hụt hẫng, giọng cũng bắt đầu đổi tông sang dỗi hờn: "Vợ vẫn chưa thương mình lắm, thôi, mình phải cố gắng hơn vậy".

"Đúng thế, mau cắt bánh cho em đi"

Đây là một chiếc bánh kem có nhiều hoa quả tươi, đều là quả có vị chua mà cô thích. Anh cắt cho cô một miếng bánh kem có cả dâu tây và kiwi, cô ăn rất vui vẻ.

Anh thì ngồi chống cằm nhìn cô, được một lát lại hỏi: "Vợ, em không xem quà sao?"

"Không xem, mai xem cũng chưa muộn. Em có mỗi một cái sinh nhật, anh mua một đống quà làm gì thế?" cô vừa ăn vừa hỏi.

Anh mở một hộp quà ra, bên trong là một đôi bông tai hình trái tim, anh nhìn nó hồi lâu rồi buồn buồn nói: "Cái này mua vào năm đầu tiên chúng ta xa nhau, khi đó anh còn chưa kịp chúc mừng sinh nhật em".

Hộp quà tiếp theo mà anh mở ra là một chiếc vòng tay pandora có sẵn những viên đá quý theo màu hợp với bản mệnh của cô. Anh nói: "Người ta bảo với anh đeo thứ này sẽ mang lại may mắn và bình an, khi đó anh không biết em ở đâu nhưng cũng hi vọng em sẽ bình an".

Tiếp theo nữa là một chiếc hộp lớn hơn, bên trong là một chiếc túi xách, cô nhận ra chiếc túi này vì sau khi một ngôi sao nổi tiếng mang thì nó trở nên hot trên toàn cầu. Anh nói với giọng hoài niệm: "Bình thường không thấy em đi theo xu hướng, nhưng khi đó bạn bè anh đều mua cho vợ, anh cũng mua dù anh không biết bao giờ mới được gặp em".

Cuối cùng là hộp quà của năm nay, bên trong là một chiếc vương miện đính đá lấp lánh, được thiết kế theo phong cách châu Âu cổ đại, anh cầm nó lên tươi cười nói: "Còn đây là món quà của năm nay, công chúa của anh còn thiếu một chiếc vương miện".

Nói xong liền bước tới đội vương miện cho cô. Từ lúc anh bắt đầu mở từng hộp quà là cô đã xúc động rơi nước mắt không ngừng rồi. Anh dịu dàng gạt nước mắt đi cho cô nói: "Công chúa đừng khóc, khóc thì không xinh nữa đâu".

Cô đưa tay ôm anh, áp mặt vào ngực anh khóc càng lớn hơn. Anh luồn tay vào tóc cô vuốt ve an ủi.

Cô nức nở nói: "Tại sao? Tại sao lại như vậy? Em bỏ anh rồi anh còn tốt với em như vậy làm gì? Em còn chẳng nhớ sinh nhật mình mà anh lại nhớ. Tại sao lại như vậy?"

Anh dịu dàng thủ thỉ bên tai: "Ngốc ạ, em bỏ anh là vì anh làm em giận, chứ anh làm sao mà bỏ em được, anh thương em còn không kịp nữa mà. Hơn nữa anh còn biết là em vẫn thương anh. Đừng giận anh nữa vợ nhé, anh yêu em".

Cô gật đầu nhưng vẫn khóc hồi lâu mới nói: "Tại anh đó, em khóc bị nhoè hết phấn son rồi, lát nữa xấu ơi là xấu em không dám đi xuống đâu".

"Thế thì có gì khó"

Nói xong anh lập tức bế ngang cô lên, để cô áp mặt vào ngực mình đưa cô về phòng.

Đến nơi, đặt cô xuống giường rồi anh liền nói: "Thế nào? Chồng em giỏi không? Không ai thấy được em vừa khóc luôn".

"Cũng tạm"

Nói xong liền đi thay đồ tẩy trang, bỏ lại người nào đó ngồi xị mặt ủ rũ.