Chương 4

Không ngờ những lời như vậy lại được nói ra từ miệng của Diệp Sơ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Sơ lộ ra biểu cảm lười biếng, nở một nụ cười nhàn nhạt.

Lần đầu tiên hắn thật sự quan sát người phụ nữ trên danh nghĩa là vợ của mình.

Cô ấy thực sự rất đẹp.

Đôi mắt to xinh đẹp dường như biết nói chuyện, phảng phất như cười nhạt, mang tới cho người đối diện một loại cảm giác muốn tìm hiểu và nghiên cứu cảm xúc thật sự trong đôi mắt đó.

Diệp Sơ có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, trong sáng và quyến rũ, đặc biệt là nốt ruồi hình giọt nước ở khóe mắt, rất giống nốt ruồi mê hoặc thường xuất hiện ở đại mỹ nhân thời cổ đại.

Theo chiếc cằm xinh đẹp hướng xuống là làn da trắng như tuyết, bởi vì vừa tắm xong nên lộ ra mấy phần hồng hào. Mặc dù hiện nay Diệp Sơ vẫn là tiểu minh tinh tuyến mười tám trong làng giải trí nhưng ngoại hình và vóc dáng của cô thực sự có thể lấn át rất nhiều minh tinh nổi tiếng hiện giờ.

Hoắc Yến Trầm nhìn cô một lúc, bình tĩnh nói: "Chúng ta đã ký thỏa thuận rồi, cô quên rồi à?"

Diệp Sơ vốn đang chờ hắn gật đầu đồng ý, lại không ngờ hắn lại nói ra một câu như vậy.

【A! Hiệp nghị? Thỏa thuận gì? Mình sao lại không nhớ...chết tiệt, nguyên chủ thật là ngu ngốc! 】

Lúc này cô mới từ trong trí nhớ của nguyên chủ tìm được hiệp nghị ký kết trước hôn nhân.

Nguyên chủ và Hoắc Yến Trầm đã ký kết hiệp nghị kết hôn với thời gian là một năm.

Thỏa thuận này dường như được sử dụng để đánh qua mặt ông nội và bà nội của Hoắc Yến Trầm. Chẳng trách người đàn ông này lại đồng ý kết hôn với nguyên chủ, cũng lý giải vì sao đối phương bỏ mặt nguyên chủ đi công tác mấy tháng mới về nhà.

Một kẻ ngốc có chỉ số IQ không cao nhưng lại rất dễ điều khiển, quả thực...

Khóe miệng Diệp Sơ giật giật hai lần.

【Mẹ ơi, con bị lừa thảm quá. 】

Hoắc Yến Trầm hơi nhếch khóe môi, "Vậy bây giờ cô Diệp có thể ra ngoài được không?"

"Tôi? Đi ra ngoài?"

"Đây là phòng ngủ của tôi. Phòng ngủ của cô ở ngay bên cạnh. Mời cô hãy mang đồ vật của cô về phòng.”

【Được lắm!】

【Hừ! Anh thực sự tưởng tôi quan tâm đến cái phòng ngủ hôi hám của anh, tôi thầm nghĩ làm sao mà phòng ngủ lại có hương vị hôi hám đàn ông, buồn nôn chết cay! 】

Bị Hoắc Yến Trầm nói như vậy chóp mũi Diệp Sơ không khỏi giật giật, “Hoắc tổng, hóa ra là phòng của anh. Mùi nước hoa trên người anh thật khó chịu. Chậc chậc, phẩm vị của Hoắc tổng thật là đặc biệt.”

Hoắc Yến Trầm:"……"

【Hừ hừ! Dám xem thường tôi!】

Diệp Sơ khẽ hừ hừ mấy tiếng và bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.

Cô vừa bước đi rất vội vàng, chân trần, nước đọng loang khắp sàn gỗ, chân cô đi không vững trượt ngã ra đằng sau.

Vào thời điểm cô nghĩ rằng mình sẽ u đầu, một cánh tay săn chắc đã vươn ra đem cô ôm lấy.

Cả người cô va vào l*иg ngực rắn chắc của người đàn ông.

Hoắc Yến Trầm dáng người cao lớn, cả người lộ ra khí chất cấm dục người sống chớ lại gần, nhưng khi cô nhào vào ngực người đàn ông, rõ ràng lại cảm nhận được toàn thân hắn cứng đờ trong giây lát.

“Cô Diệp, cô có biết như này rất giống ôm ấp yêu thương không hả?”

Diệp Sơ ban đầu vốn không định nói chuyện, nhưng sau khi nghe được lời nói của Hoắc Yến Trầm, cô đã đẩy hắn ra.

"Hoắc tổng còn không phải cũng như vậy, ai đến cũng không có cự tuyệt. Tôi nhào vào ngực anh, anh cũng đưa tay đón lấy, bản năng này chắc là rèn luyện từ kinh nghiệm mà ra đấy nhỉ.”

Dứt lời cô liền đắc ý bước đi bằng chân trần về phía cửa.

Khi đến cửa, cô nhờ người hầu trong nhà giúp cô lấy quần áo từ phòng thay đồ của Hoắc Yến Trầm.

Hoắc Yến Trầm đứng đó, hơi mím môi.

Hạ tầm mắt xuống, hắn thấy chiếc áo sơ mi trắng của mình đã lấm lem nước đọng, là do Diệp Sơ gây ra.

Hắn nhìn một hồi lâu, khẽ cau mày.