Chương 30

Chín giờ, sáng, đạo diễn yêu cầu nhân viên đánh thức mọi người bằng cách đánh trống.

Đêm qua, Vương Diệu Diệu đã có một đêm không ngủ ngon, bước ra ngoài với đôi mắt thâm quầng. Cô đã trang điểm để che đi khuyết điểm quầng thâm, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể nhận ra trạng thái của cô không phải rất tốt.

Vương Diệu Diệu không dám đọc những bình luận đó trên mạng xã hội, chứ đừng nói đến việc tìm kiếm các chủ đề đang được quan tâm nhất hiện nay.

Hôm qua là một cơn ác mộng đối với cô.

Cô có bệnh thích sạch sẽ, không có túi ngủ càng khiến cô khó đi vào giấc ngủ hơn, nằm nghĩ linh tinh lo lắng cả đêm không ngủ được.

Mặc dù Diệp Huyên nói sẽ giúp cô giải quyết những chuyện này nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng.

Vương Diệu Diệu nhìn Diệp Sơ ngồi ở đằng xa tích cực làm bữa sáng cho hai đứa bé, trong mắt hiện lên vẻ oán giận.

Như cảm nhận được sự thù địch của cô, Diệp Sơ đột nhiên ngẩng đầu, từ xa bắt gặp ánh mắt của cô.

Diệp Sơ nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Vương Diệu Diệu liền cố ý nhếch khóe môi cong lên, dường như đang cười nhạo cô.

“Sao bà dì kia cứ nhìn chằm chằm chúng ta?” Hoắc An An đang chăm chú nhìn chằm chằm vào món trứng ốp la của Diệp Sơ, nhưng bởi vì Vương Diệu Diệu nhìn quá nhập tâm cho nên cô bé đã cảm nhận được.

Hoắc An An rất bối rối, trên đỉnh đầu của cô bé xuất hiện đầy những dấu chấm hỏi lớn.

Hoắc Tư Minh hừ lạnh một tiếng, bĩu môi nhắc nhở em gái: "Bà dì đó nhất định là ghen tị gia đình chúng ta lúc nào cũng vui vẻ, hiện tại lại đang nghĩ cách hãm hại chúng ta."

Hoắc An An quay đầu lại, miệng thành chữ "O", vẻ mặt khó tin nhìn anh trai mình.

Cô cảm thấy anh trai cô nhắc tới mấy chữ "gia đình của chúng ta" và "vui vẻ", những từ ngữ tươi đẹp này nếu nói về cô và anh trai thì dễ hiểu, nhưng vì sao Diệp Sơ cũng có mặt ở trong đó?

Hoắc An An kéo tay áo anh trai, dùng ánh mắt hỏi thăm.

Anh ơi, anh có phải bị ai đó đánh đập không?

Hoắc Tư Minh kéo tay áo lên, nghiêm túc nói: “Em gái, em cũng cảm thấy như vậy đúng không?”

Hoắc An An: ? ? ? ?

Diệp Sơ không để ý tới ánh mắt của hai đứa nhỏ, cô lười biếng liếc nhìn Vương Diệu Diệu ở phía xa, sau đó nhẹ nhàng quay đầu lại.

Lúc này Kiều Tuyết Âm cũng đi ra, rất kinh ngạc khi nhìn thấy Diệp Sơ đang rán trứng, khẽ hỏi: "Diệp Sơ, cô cũng biết rán trứng sao?”

“Ừm……” Bị hỏi như vậy khóe miệng Diệp Sơ hơi co giật.

Làm món trứng ốp la rất khó sao?

Kiều Tuyết Âm nhìn những quả trứng mà Diệp Sơ rán, chúng có hình dạng tròn trĩnh, giống như món trứng ốp la được vẽ bằng bút màu và món trứng ốp la được làm ra từ dụng cụ.

Kiều Tuyết Âm nghe vậy ngạc nhiên hỏi: “Diệp Sơ, không phải cô cũng chỉ biết nấu mỗi món trứng ốp la thôi đấy chứ?”

Diệp Sơ không có khó chịu vì bị hỏi như vậy, cô thản nhiên trả lời: “Không. Tôi cũng biết làm một vài món khác nữa.”

Những lời này khiến Kiều Tuyết Âm có chút xấu hổ, cũng không cảm thấy Diệp Sơ khoác lác.

Kiều Tuyết Âm đưa tay gãi đầu.

Lúc này, Hoàng Tiểu Nguyên cũng đi tới, nhìn chằm chằm vào món trứng rán ốp la của Diệp Sơ, thằng bé đến thèm đến mức chảy nước miếng.

Thằng bé nuốt nước bọt rồi nuốt lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Diệp Sơ, tò mò hỏi: "Dì Diệp Sơ, trứng rán ốp la của dì thơm quá, chắc chắn ngon lắm phải không?"

Diệp Sơ hừ nhẹ một tiếng, sau đó làm cơm nắm cho bọn trẻ và Kiều Tuyết Âm.

Kiều Tuyết Âm ngạc nhiên, cầm cơm nắm trong tay vui vẻ không thôi, "Tôi cũng có phần sao?”

Cô cảm động muốn khóc.

Đây là lần đầu tiên có người nấu ăn cho cô...

Chồng cô là một diễn viên điện ảnh đã nghỉ hưu, hiện đang điều hành công việc kinh doanh riêng và không có thời gian để nói chuyện với cô. Mặc dù ở nhà có người giúp việc nấu ăn nhưng cô luôn cảm thấy cuộc sống đã mất đi niềm vui.