Chương 18



Cô gật đầu, nói: “Tôi làm cũng không sao, nhưng tay nghề không quá tốt, mọi người đừng ghét bỏ…”

Giọng điệu của cô không phải là từ chối mà có chút ngượng ngùng xấu hổ, nhưng Diệp Sơ lại không quá quan tâm vấn đề này, ngược lại bình tĩnh xua tay: “Không sao, tôi không sao, cái gì tôi cũng ăn được.”

Cô lại nhìn hai đứa trẻ: “Các con thấy mẹ nói đúng không?”

Hoắc An và Hoắc Tư Minh đối với kỹ năng nấu nướng của Diệp Sơ vô cùng nghi ngờ, họ không dám đòi hỏi người phụ nữ này có thể làm được đồ ăn ngon. Trước đó ở nhà họ Hoắc, Diệp Sơ từng xuống bếp một lần và lần đó đồ ăn món nào cũng cháy khét đã khắc sâu trong ký ức hai đứa bé.

Hoắc An An sợ hãi, không chút do dự gật đầu, lớn tiếng nói: "À, được, được, được, cháu không sao, cơm chiên trứng cũng ngon."

Bé con dùng đôi bàn tay nhỏ bé kéo áo anh trai mình: "Anh, anh có nghĩ vậy không?"

Khuôn mặt bé con cố gắng biểu hiện sự nghiêm túc, mong nhận được sự đồng ý của anh trai mình.

Hoắc Tư Minh nhẹ nhàng nuốt nước bọt, trả lời: "Ừ!”

Hắn không muốn ăn đồ ăn do Diệp Sơ nấu.

Nỗi sợ hãi khi Diệp Sơ xuống bếp đã khắc sâu trong trí nhớ của Hoắc Tư Minh, do đó hắn không chút ngần ngại đáp lại lời nói của em gái.

【Hửm, sao hai đứa trẻ này lại tỏ ra sợ hãi...】

【Đồ ăn mình nấu cũng không phải rất khó ăn, mấy đứa này lộ ra biểu cảm này là thế nào?】

Diệp Sơ không có biết trước kia nguyên chủ từng làm gì, nếu như biết được, cô nhất định sẽ chủ động xin đi nấu nướng biểu hiện kỹ năng nấu nướng của mình cho hai đứa nhỏ này biết.

Cô quay người đi dựng lều cho Kiều Tuyết Âm.

Kiều Tuyết Âm đứng ở một bên quan sát và hỗ trợ Diệp Sơ.

So với tổ đội của Diệp Sơ và Kiều Tuyết Âm thì bên phía Vương Diệu Diệu lại không có vui vẻ thoải mái như vậy, thậm chí có thể nói rằng bọn họ đang cực kỳ bối rối và lúng túng.

Vương Diệu Diệu mới dựng được một bên thì bên còn lại liền sập, điều này khiến cô rất buồn phiền, thậm chí còn có ý định vò nát cuốn sổ hướng dẫn trong tay.

Chu Duyệt Duyệt thấy mẹ mình tỏ ra khó chịu liền chủ động lên tiếng nói: “Mẹ, chúng ta có nên qua bên kia hỏi dì kia không?”

Ngón tay út của cô bé chỉ về phía Diệp Sơ.

【 Diệu Diệu thật đáng thương, cô ấy quả nhiên là đồ ngốc.】

【Ôi trời. Mọi người có phát hiện tổ đội bên phía Diệp Sơ đã dựng xong rồi không?】

【Tốc độ dựng lều của bọn họ cũng quá nhanh rồi? Điều này khiến tôi choáng váng.】

【Tôi vừa rồi đã quan sát Diệp Sơ dựng lều từ đầu tới cuối. Diệp Sơ đã tự mình dựng cả hai cái lều. Bọn trẻ không thể giúp gì được, Kiều Tuyết Âm cũng chỉ đứng ở bên quan sát..】

【Diệp Sơ tuyệt vời đến vậy sao?】

【Hơn cả cả tuyệt vời ấy chứ. Vừa rồi ai nói Diệp Sơ không nghe giảng, và sẽ bị cười nhạo, giờ bị vả mặt còn không lên tiếng xin lỗi?】

Theo ngón tay của con gái chỉ thì Vương Diệu Diệu đã nhìn thấy đám người Diệp Sơ dựng lều xong xuôi, Kiều Tuyết Âm còn mỉm cười vui vẻ nói chuyện với tổ chương trình về nguyên liệu nấu ăn.

Tổ chương trình đã sớm chuẩn bị nồi, chảo và một số thứ cần thiết cho việc nấu nướng.

Có lẽ vì thấy trời đã tối nên ban tổ chức chương trình cũng không có ý định tiếp tục triển khai tiết mục tranh tài nào nữa mà chỉ phân phát nồi niêu xoong chảo cho mỗi bên.

Vương Diệu Diệu nghiến răng nghiến lợi.

Cô không tin, cũng không thể nào hiểu được.

Rõ ràng Diệp Sơ chỉ là một kẻ vô dụng, sao hôm nay lại trở nên tài giỏi và nổi bật như thế?

Vương Diệu Diệu tức giận nói: “Không cần phải hỏi, chúng ta có thể tự mình giải quyết.”

Cô dùng giọng điệu khó chịu nói với con gái, sau đó quay người tiếp tục xem xét lều vải của mình, Chu Duyệt Duyệt giật mình khi bị mẹ mắng trong lòng không khỏi sợ hãi, có chút buồn bã cắn nhẹ môi mềm.

Cô bé thực sự sợ hãi!

Mẹ cô từ khi nào lại trở nên hung dữ như thế?

【Chậc chậc, khác với Diệp Sơ. Có người đã bắt đầu không kiềm chế được mà lộ ra bản tính ghen ghét của mình rồi, ngay cả con gái của mình cũng mắng.】

【Nếu là tôi, nếu tâm trạng đang không tốt cũng sẽ mắng con mình. Đang không giải quyết được vấn đề, con gái còn lên tiếng bảo mình đi cầu xin người khác giúp đỡ. Ai mà không tức giận?】

Chu Duyệt Duyệt nhìn về nơi xa xa.

Ở phía xa xa, ba đứa trẻ đang chơi cùng nhau vui vẻ.