Chương 17



Đối với thầy giáo chuyên nghiệp đích thân giải thích thì Vương Diệu Diệu cùng Chu Duyệt Duyệt đều chăm chú nghe.

Vương Diệu Diệu thậm chí còn ghi chép một cách nghiêm túc.

【 Diệu Diệu nghiêm túc như vậy, giống như một học sinh ngoan nghe giảng. 】

【 Lại nhìn Diệp Sơ, cô ấy nhất định là học sinh kém cỏi, không nghe lời, cùng người khác nói nhảm, đúng là không có lễ phép. 】

【 Tôi đang mong chờ hình ảnh Diệp Sơ dựng lều và thất bại, lúc đó để xem Diệp Sơ có hối hận hay không?】

【 Ha ha, nói không chừng chút nữa Diệp Sơ phải nhờ Diệu Diệu nhà chúng ta giúp đỡ. 】

Sau khi thấy hướng dẫn chuyên nghiệp giải thích xong, mọi người bắt đầu công tác dựng lều.

Diệp Sơ lập tức xắn tay áo lên và bắt đầu dựng lều với động nhanh nhẹn và gọn gàng.

Hoắc An An và Hoắc Tư Minh đi theo cô, bé con kéo vạt áo cô, thận trọng nói: “Dì có làm được không? Có cần chúng tôi giúp không?"

Hoắc Tư Minh khoanh tay, liên tục gật đầu: "Không cần phải cậy mạnh, tôi có nghe giảng, cũng có thể giúp."

【 Wow, wow, họ dễ thương quá, các thành viên trong gia đình của Diệp Sơ rất có cá tính.】

【 Hai đứa bé này ngoan ngoãn và đáng yêu quá. 】

【 Thật muốn nựng hai bảo bối này ghê.】

Diệp Sơ không phải là đối tượng tổ chương trình quan tâm cho nên trong thời gian phát sóng trực tiếp, hầu hết các cảnh phát sóng trực tiếp của cô đều thay thế bằng Kiều Tuyết Âm, vợ của ảnh đế một thời dù đã nghỉ hưu cũng có khả năng trở thành chủ đề được quan tâm.

Ngoài ra, Kiều Tuyết Âm từng là ca sĩ cho nên khi cô xuất hiện sẽ khiến rất nhiều người xem nhớ lại ký ức ngày xưa, cô ấy có thể thu hút nhiều người xem hơn.

Kiều Tuyết Âm thực chất là một cô gái ngu ngốc, ôm lều vải, chân tay luống cuống nhìn liếc xung quanh.

Con trai của cô – Hoàng Tiểu Nguyên là một đứa trẻ khá nghịch ngợm, không những không giúp đỡ mà còn thỉnh thoảng nhổ đi cái đinh ghim lều vải và các dụng cụ khác.

Kiều Tuyết Âm không thể làm gì khác ngoài việc đuổi theo đứa con nghịch ngợm của mình.

"Tiểu Nguyên, đừng gây chuyện nữa, nhanh chóng trả lại cây búa cho mẹ!"

Hiện trường có chút hỗn loạn.

Tuy nhiên, những bình luận trên kênh phát sóng vẫn khá thân thiện.

【 Thật buồn cười, con trai diễn viên Hoàng của chúng ta quả thực rất biết trêu chọc mẹ mình.】

【 Trẻ con vốn vô tư không lo nghĩ, nghịch ngợm một chút mới đáng yêu!】

【 Hưʍ... Những đứa trẻ nghịch ngợm rất phiền phức, tôi không thích điều đó.】

Kiều Tuyết Âm mừng vì cô thường xuyên chạy bộ vào buổi sáng chỉ để duy trì dáng người, nếu không cô thực sự không thể đuổi theo được đứa con trai ngốc nghếch của mình.

Vừa quay đầu lại, cô đã trông thấy Diệp Sơ đang dựng lều và dường như đang sắp hoàn thành.

Hai đứa trẻ cố gắng giúp đỡ nhưng Diệp Sơ mắng chúng và đẩy chúng sang một bên.

Sau khi Diệp Sơ dựng lều xong, cô phủi tay, chống tay lên hông lặng lẽ ngắm nhìn nó một lúc.

Khuôn mặt Kiều Tuyết Âm lộ ra biểu cảm khϊếp sợ: "Diệp Sơ, cô thật lợi hại, đến cả việc dựng lều cũng có thể làm tốt như vậy?"

Diệp Sơ nhún nhún vai, sau đó nhìn thoáng qua chỗ Kiều Tuyết Âm thấy lều bạt đang dựng dang dở, nhướng mày, nở nụ cười bất đắc dĩ nói: "Cần tôi hỗ trợ không?"

【 Ầy, mình không ngờ đấy…】

【 Lần sau phải chú ý hơn mới được, không thể trở thành tâm điểm chú ý. Ầy, rõ ràng mình chỉ muốn lười biếng thôi mà.】

Cô luôn tự nhủ rằng mình phải lười biếng, phải hưởng thụ cuộc sống nhiều hơn, không thể để bản thân mình quá nổi bật.

Kiều Tuyết Âm liếc nhìn đứa con trai ngốc nghếch của mình, khẽ gật đầu: “Chuyện này nhờ cô giúp đỡ rồi.”

"Vậy... cô có biết nấu ăn không?”

"A?" Kiều Tuyết Âm sửng sốt một chút, cô không hiểu tại sao Diệp Sơ lại hỏi vấn đề này.

Kiều Tuyết Âm mím môi một lúc, sau đó bất đắc dĩ nói: "Tôi... tôi chỉ có thể làm cơm chiên trứng thôi."

"Vậy là được rồi. Tôi sẽ giúp cô dựng lều, lát nữa cô nấu ăn được không?"

"Tôi... tôi nấu ăn không giỏi lắm." Kiều Tuyết Âm không ngờ rằng Diệp Sơ sẽ đưa ra yêu cầu này. Nhưng nghĩ đến Diệp Sơ gả vào hào môn, nơi đó thì cần gì phải tự tay nấu nướng, do đó Diệp Sơ không vào bếp là chuyện hết sức bình thường.

Kiều Tuyết Âm bắt đầu lo lắng về tương lai…

Tập đầu tiên sẽ được ghi hình trong ba ngày.

Ba ngày này...

Họ phải tự nấu bữa ăn cho bản thân.

Hai người phụ nữ không biết nấu ăn mà ở cùng nhau thì việc ăn uống của mấy đứa nhỏ sẽ gặp nhiều khó khăn.

Nghĩ đến đây khuôn mặt Kiều Tuyết Âm lộ ra cảm xúc buồn bã.