“Mụ phù thuỷ xấu xa, cô đem Nữu Nữu bị thương. Tôi phải nói chuyện này cho cha biết, cô sẽ bị trừng phạt, ai bảo cô bắt nạt Nữu Nữu.”
“Ô ô ô…”
Tiếng khóc ồn ào của đứa trẻ làm cho Diệp Sơ giật mình, cũng tỉnh táo lại.
Cô nhìn đứa trẻ năm tuổi ở trước mặt đang gào khóc, duỗi tay xoa nhẹ giữa trán cảm giác đầu có chút nhức nhức.
Hai phút trước, cô phát hiện mình đã xuyên vào một cuốn sách và đang sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ.
Cuốn sách mà cô xuyên vào gọi, “Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Tổng Tài Bá Đạo” và đứa trẻ đang khóc trước mặt cô chính là nữ chính tương lai trong cuốn sách.
Nữ chính là thiên kim hào môn, đại tiểu thư với tính cách kiêu ngạo nhưng thực ra là một cô gái ngốc nghếch đáng yêu.
Mà anh trai song sinh của nữ chính lúc này đang đứng cách bọn họ không xa, mặc đồ vest, hai tay ôm trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn cô.
Diệp Sơ là mẹ kế ác độc của hai anh em song sinh bọn họ, một nữ nhân “Ác độc” vì có thể gả vào hào môn mà không từ thủ đoạn, lợi dụng cha bọn họ trúng xuân dược mà trèo lên giường đáng tiếc là không có thành công. Dù như thế cô vẫn rất thông minh, chụp vài kiểu ảnh khỏa thân của Hoắc Yến Trầm uy hϊếp hắn nếu như không cưới cô, cô sẽ đem hình của hắn phát tán trên mạng.
Hoắc Yến Trầm là ai?
Hắn chính là người đàn ông quý tộc trong giới Bắc Kinh, người giàu nhất đế quốc, trong vòng tròn hào môn cũng là đỉnh cấp và cũng là người tình trong mơ của tất cả phụ nữ Bắc Kinh. Nhưng dưới sự uy hϊếp của Diệp Sơ vậy mà thoả hiệp và còn cùng cô đi lĩnh giấy chứng nhận vợ chồng hợp pháp.
Sau khi trở thành vợ hợp pháp của Hoắc Yến Trầm, Diệp Sơ vốn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý hết cuộc đời nhưng cô lại chủ động đi tìm đường chết.
Nguyên chủ căn bản không biết rằng Hoắc Yến Trầm lại có hai đứa bé, mặc dù không phải là con ruột của hắn nhưng là con của người chị gái đã mất.
Chị gái của Hoắc Yến Trầm dường như là cấm kỵ trong nhà họ Hoắc, ai cũng không được phép nhắc tới, có lời đồn đoán rằng cô đã cùng đàn ông bỏ trốn để lại hai đứa bé, và đã qua đời.
Vụ bê bối mất mặt như vậy nhà họ Hoắc đương nhiên sẽ không để ai biết, do đó họ của hai đứa bé liền đặt theo họ Hoắc đồng thời dưới danh nghĩa là con của Hoắc Yến Trầm.
Nguyên chủ rất chán ghét hai đứa bé này, cho nên nhiều lúc luôn tìm cách hành hạ tụi nhỏ. Hôm qua nguyên chủ còn dùng kéo cắt búp bê vải, đập vỡ Transformers của hai đứa bé.
Hôm nay nguyên chủ càng quá đáng, trực tiếp đem thú cưng chó con ném xuống sàn nhà, chó con nằm trên mặt đất không nhúc nhích, không rõ sống chết.
Hoắc An An tức giận dùng sức đánh vào người Diệp Sơ thậm chí đem cô đυ.ng ngã xuống sàn nhà, dùng nắm đấm nhỏ đánh vào người Diệp Sơ.
“Cô mau trả Nữu Nữu cho tôi. Tôi muốn cha đem cô đuổi ra khỏi cửa!”
Anh trai của cô – Hoắc Tư Minh sợ Diệp Sơ nổi điên làm em gái bị thương vội chạy tới ngăn cản, quay đầu dùng ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo Diệp Sơ:
“Nữ nhân, cô lần này gây đại họa rồi. Đây là vật nuôi mà cha đã tặng cho An An, cô làm nó chết, cô xong đời rồi!”
Nghe đứa nhỏ nói vậy khóe miệng Diệp Sơ không khỏi run rẩy.
【Nữ… nữ nhân? Khá lắm, khá lắm, đầu củ cái này lại học đâu cái thói ngông nghênh như tổng tài bá đạo trong phim vậy.】
Vốn Hoắc An An đang khóc lóc đột nhiên im bặt, hai mắt trừng to.
Hoắc Tư Minh nhướng mày, cũng lộ ra biểu cảm khó hiểu nhìn qua Diệp Sơ.
【Hửm? Sao lại ngừng khóc rồi? Hừ, một người là nữ chính trong sách, một người là nam phụ trong sách, không phải chỉ là hai cái đầu củ cải thôi à. Thật sự là ồn ào!】
Lúc này, hai đứa bé đột nhiên lộ ra biểu cảm hoảng sợ.
Hai đứa bé nhìn nhau, giống như đang dùng ánh mắt để trao đổi.
Diệp Sơ không thèm để ý bọn họ, chậm rãi đứng dậy, đi tới xem chó con bị quăng dưới sàn nhà đang nằm im bất động.