Chương 2



Hoắc An An vốn đang sợ hãi vì nghe được tiếng lòng của người phụ nữ xấu xa liền thấy hành động của cô lập tức tỉnh táo, vội vàng chạy tới ngăn cản: “Cô không được động vào Nữu Nữu!”

【Nhóc con ồn ào. Dẫu sao tôi cũng học bác sĩ thú y ba năm rồi, mau tránh ra.】

Nghe được tiếng lòng của Diệp Sơ Hoắc Tư Minh vội vã đưa tay ngăn cản em gái lại.

Diệp Sơ đem chó con cẩn thận đặt lên trên đệm mềm, cẩn thận xem xét tình trạng của nó.

Hai đứa bé vội vã chạy vòng quanh, không ngừng lo lắng.

Sự thay đổi của hai đứa bé cũng khiến cho Diệp Sơ hơi ngạc nhiên.

Hai đứa bé cũng không biết Diệp Sơ đang làm gì, chỉ nghe thấy chó con đang nằm bất động đột nhiên tỉnh lại, sủa lớn!

“Nữu Nữu!” Hoắc An An ngạc nhiên, hai mắt đỏ ửng, đem chó con ôm vào trong ngực.

Hoắc Tư Minh mở to mắt kinh ngạc.

Hắn mặc dù được mọi người khen ngợi là thiên tài nhưng cũng chỉ là đứa bé 5 tuổi, lúc này hắn đều sợ ngây người.

【Ây, chút chuyện nhỏ. Con chó này vừa rồi là giả vờ ngất, rốt cuộc mình ác độc cỡ nào mà ngay cả một con chó cũng sợ hãi giả vờ ngất đi.】

Âm thầm cảm thán ở trong lòng đồng thời Diệp Sơ đã đi đến bên ghế sofa ngồi xuống.

Hoắc An An ôm chó con, tức giận cảnh cáo Diệp Sơ: “Cô đừng cho rằng tôi sẽ tha thứ cho cô chỉ vì cô đã cứu Nữu Nữu!”

Nghe vậy Diệp Sơ không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.

Cô lười nói chuyện.

Đời trước cô là một nhân viên gương mẫu, ba lần đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cô điên cuồng chạy thông báo, vì công việc mà quên ăn quên ngủ không cách nào kiếm chế, cuối cùng bởi vì kiệt sức mà chết.

Cô vì diễn kịch, cái gì đều học, đem đoàn làm phim và diễn viên đều không ngừng kêu khổ.

Hiện tại cô xuyên vào trong sách, cũng coi như là khởi đầu một cuộc đời mới!

Đời này nhất định không thể làm một cái cuồng công việc được, tốt nhất là nằm ngửa hưởng thụ cuộc sống!

Về phần hai đứa nhỏ đầu củ cải này, cùng với ông chồng tiện nghi...?

Ha ha, tốt nhất là ly hôn. Cô có thể một mình làm những chuyện mình thích, tự do tự tại.

Nhưng cô không biết rằng lời nói thầm trong lòng đã bị hai đứa bé nghe được, Hoắc An An đang chơi đùa với Nữu Nữu đột nhiên quay đầu, ngơ ngác nhìn Diệp Sơ.

Hoắc An An ghé sát vào người anh trai, nhỏ giọng hỏi: “Anh, nữ nhân này đầu óc có phải… có phải không được bình thường?”

Bọn họ vì sao lại có thể nghe được tiếng lòng của nữ nhân xấu xa này được?

Hoắc Tư Minh nuốt ‘ực’ một ngụm nước bọt: “Có lẽ… nữ nhân này không được bình thường.”

Từ những lời nói trong lòng của nữ nhân xấu xa hắn có thể nhận ra, nữ nhân Diệp Sơ này bề ngoài không thay đổi nhưng tính tình thay đổi.

Hoắc An An dù sao không có thông minh như anh trai, đầu óc cũng không sáng suốt, lập tức đặt Nữu Nữu xuống, duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ra nhìn chăm chú, lẩm bẩm: “Làm sao đây, chúng ta có phải biến thành yêu quái không?”

Không phải yêu quái thì sao bọn họ lại có thể nghe được tiếng lòng của nữ nhân xấu xa?

Khóe miệng Hoắc Tư Minh hơi co quắp, há miệng muốn nói chuyện nhưng cũng không phản bác được.

Trên đời này, luôn có sự tình khác thường tồn tại.



Diệp Sơ trở về phòng nhìn bản thân ở trong gương.

Ngoại hình của nguyên chủ và cô ở kiếp trước giống nhau, ngay cả nốt ruồi ở khóe mắt cũng giống hệt nhau.

Chỉ là nguyên chủ đúng là ngốc nghếch hết thuốc chữa, khuôn mặt đẹp như vậy lại bị cô chà đạp, cách trang điểm đậm như này thực sự khiến Diệp Sơ trở nên xấu xí, không biết đã đánh lên bao nhiêu lớp phấn, còn gắn thêm cả lông mi giả trông như chân ruồi, nhìn rất đáng sợ.

Cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi, cảm thấy có chút buồn cười.

Diệp Sơ ở trong cuốn sách không phải là một nhân vật tốt, cho nên khi nữ chính trưởng thành và gặp được người đàn ông định mệnh của mình, mẹ kế ác độc Diệp Sơ bị hắn ta đưa vào ngục giảm, bị tra tấn mà chết.