Ngụy Chiêu về đến nhà là tự nhốt mình trong phòng, khóa cửa lại, lúc này mới tìm một cái ghế ngồi xuống, cởi y phục ra. Vết thương sau lưng hắn không dễ bôi thuốc, chỉ có thể rắc bừa bột thuốc lên.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Ngụy Chiêu trầm giọng hỏi: "Ai?"
"Ta!"
Là giọng nói của Ngụy Tập Thanh.
Ngụy Chiêu mặc y phục vào, đi qua mở cửa, nói: "Ngụy đại nhân có chuyện gì?"
Ngụy Tập Thanh đi vào trong phòng, quay người khóa cửa lại, hắn lấy từ trong ngực ra một bình thuốc, nói: "Bôi thuốc giúp ngươi."
Ngụy Chiêu ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Ngụy Tập Thanh, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Trên mặt Ngụy Tập Thanh không có biểu cảm gì, chỉ thản nhiên nói: "Ngồi xuống đi, còn sợ ta hạ độc hại ngươi sao?"
Ngụy Chiêu thấp giọng nói: "Ông không dám."
Hắn do dự một lát, vẫn nghe lời ngồi xuống, chậm rãi kéo y phục xuống, lộ ra vết thương trên lưng.
Ngụy Tập Thanh không nói gì, chỉ chậm rãi bôi thuốc trong tay lên vết thương của hắn.
Bột thuốc đυ.ng phải vết thương đau đớn khiến Ngụy Chiêu nhịn không được khẽ nhíu mày, Ngụy Tập Thanh bỗng nhiên mở miệng nói: "Trên người ngươi sao lại có nhiều vết thương cũ như vậy? Ta nhớ ngươi là sát thủ, đúng không?"
Ngụy Chiêu chỉ cúi đầu, lạnh nhạt nói: "Không liên quan đến ông."
Ngụy Tập Thanh thở dài, xoay người đi về phía cửa, lúc đi tới cửa quay đầu lại nói: "Cảm ơn ngươi đã cứu A Nhiêu."
Ngụy Chiêu quay đầu đi, không nói gì.
Hai ngày sau, Ngụy Chiêu bởi vì bị thương nên không thể vào triều, triều đình hiếm khi khôi phục lại dáng vẻ bình thường ngày xưa.
Xuống triều, Diệp Thừa tướng đi vào thư phòng của Triệu Hoài Tễ.
Diệp Thừa tướng nói: "Bệ hạ đánh có hơi nặng quá hay không? Nói như thế nào thì Ngụy Chiêu cũng vì cứu người nên mới đi cướp ngựa. Nếu như bình thường, bệ hạ sẽ không để ở trong lòng rồi."
Triệu Hoài Tễ nói: "Nếu không phạt nặng, để cho hắn phát hiện manh mối, Ngụy Chiêu thật sẽ càng nguy hiểm."
Diệp Thừa tướng lại lắc đầu cười nói: "Thần lại cảm thấy nội gián này không tâm cơ như vậy. Nói như thế nào đây... Người này hẳn là tập võ từ nhỏ, được bồi dưỡng trở thành sát thủ, cũng không có ai dạy hắn xử sự như thế nào, cho nên hắn suy nghĩ vấn đề tương đối đơn giản. Không tâm cơ nhiều như bệ hạ..."
Nói đến đây, ông ấy cảm nhận được Triệu Hoài Tễ bắn tới ánh mắt lạnh lùng, lập tức giải thích: "Ý của thần nói không phải là bệ hạ không tốt mà..."
Triệu Hoài Tễ lạnh lùng nói: "Không thể lạnh lùng với kẻ địch được, dù sao đi nữa hắn cũng là nội gián của nước địch."
Diệp Thừa tướng ho một tiếng, chuyển đề tài: "Thần đến đây là muốn nói... đến bây giờ vẫn chưa tìm được Ngọc tỷ truyền quốc. Thần vẫn chưa ngừng tìm kiếm, nhưng lãng phí rất nhiều nhân lực cũng vẫn uổng công. Bệ hạ, còn tìm không?"
"Tìm!"
"Vâng!"
Ra khỏi ngự thư phòng, Thừa tướng Diệp Thành Đức đi Ngụy phủ. Ông ấy luôn có giao tình với Ngụy gia, đến Ngụy phủ cũng không làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ, vừa lúc nhân cơ hội này tìm hiểu một chút tin tức của Ngụy Chiêu. Diệp Thành Đức vẫn vô cùng tò mò với hệ thống thần kỳ kia, mấy ngày nay không nghe thấy tiếng của hệ thống, đúng thật là ông ấy có chút nóng vội.
Ngụy Tập Thanh và Diệp Thành Đức là bạn thâm giao nhiều năm, thấy Diệp Thành Đức đến, không bao lâu sau đã sai người đi gọi Ngụy Chiêu đến.
Ngụy Chiêu khom người nói: "Chào Diệp thế bá!"
Diệp Thành Đức vội vàng đỡ lấy: "Trên người hiền chất đang bị thương, không cần đa lễ, ngươi ngồi ở đây là được rồi, chớ lộn xộn."
Ngụy Chiêu lập tức ngồi xuống, cũng không nói lời nào.
Tính cách của Ngụy Chiêu thật cũng khó hiểu, cho nên hắn làm như vậy cũng không có gì không ổn.
Diệp Thành Đức quay đầu nói với Ngụy Tập Thanh: "Sức khỏe ông thế nào rồi, bệ hạ có chút lo lắng cho ông đấy."
Mặc dù biết ông đang giả bệnh, nhưng trước mặt Ngụy Chiêu, tốt xấu gì cũng phải hỏi một câu mới không bị nghi ngờ.
Ngụy Tập Thanh cười cười: "Đã đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là cả người mệt mỏi, làm bệ hạ lo lắng, phận làm thần cực kỳ sợ hãi."
[Không nhận nhiệm vụ này thật à? Tạm thời cũng không có nhiệm vụ mới à nha!]
[Không nhận, không có ý nghĩa.]
Hệ thống cực kỳ tức giận.
[Cậu thật sự không muốn biết Ngọc tỷ truyền quốc ở đâu sao? Cậu chính là nội gián đó! Nếu cậu lấy được Ngọc tỷ truyền quốc nộp lên, đây chẳng phải là công lớn sao? Sao lại không cầu tiến như vậy chớ!]
Ngụy Chiêu cúi đầu.
[Ta muốn lấy, nhưng tại sao lại phải nắm tay với Hoàng đế? Ngươi có chấp niệm gì với nắm tay hay gì? Không thể nắm tay với người khác được à? Nói thí dụ như... Diệp Thừa tướng gì đó?]
Diệp Thành Đức đang uống nước, nhịn không được sặc một cái, ho dữ dội.
Ngụy Tập Thanh run rẩy đi tới vỗ lưng giúp ông ấy: "Sao ông uống trà mà bị sặc rồi?"
Diệp Thành Đức giương mắt lên nhìn Ngụy Tập Thanh, thấy vẻ mặt ông bình tĩnh như thường, nghĩ tới chắc là ông không nghe thấy được giọng nói kỳ lạ kia.
Chẳng lẽ chỉ có những người ở trên đại điện lúc ấy mới có thể nghe được sao?
Diệp Thành Đức lại nói chuyện với Ngụy Tập Thanh một lát rồi cáo từ rời đi.
Ông ấy vừa ra khỏi Ngụy gia thì lập tức tiến cung.
Trong ngự thư phòng.
Triệu Hoài Tễ im lặng không nói gì, cúi đầu nhìn tay của mình.
Diệp Thành Đức cúi đầu không dám lên tiếng.
Hai người cứ lặng im như vậy, sau khi hương trong lư hương đã đốt hết, Triệu Hoài Tễ mới mở miệng: "Cho nên lần này ngươi định làm gì?"
"Theo ý... bệ hạ."
"Có cách gì hay không?"
"Không có."
Triệu Hoài Tễ hận không thể đập lư hương lên đầu ông ấy luôn.
"Vậy thì còn cần ngươi làm gì!"
"Là... thần vô dụng."
Suy tư một lúc lâu, Triệu Hoài Tễ nói: "Gọi hắn đến thư phòng trẫm, dạy trẫm luyện chữ. Năm đó hắn xuất thân là Trạng nguyên, lý do này cũng không quá đột ngột đâu!"
"Nhưng nếu hắn viết chữ chẳng phải sẽ lộ sao? Cùng lắm là hắn biết viết, song khẳng định viết cũng không được tốt lắm đâu nhỉ?"
"Vậy ngươi nghĩ ra cách gì tốt hơn?"
"Ách... bệ hạ anh minh, thần sẽ đi truyền chỉ."