Chương 5

Ngụy Chiêu vội vã về tới Ngụy phủ, nhảy xuống ngựa đi đến hậu hoa viên, hắn nhớ rõ đây là nơi duy nhất trong nhà có xích đu.

Quả nhiên chưa tới hậu hoa viên hắn đã nghe thấy tiếng cười của Ngụy Nhiêu, nàng hét lên: "Cao thêm chút nữa, cao thêm chút nữa!"

Ngay khi Ngụy Chiêu bước một chân vào hậu hoa viên, chỉ nghe thấy Ngụy Nhiêu "A" một tiếng thét chói tai, tay của nàng không nắm chặt, toàn bộ cơ thể của nàng bị bay ra ngoài.

Hai chân Ngụy Chiêu đạp xuống đất, thân thể bay lên không trung, vọt ra như tia chớp, ở trên không trung ôm lấy Ngụy Nhiêu, vươn một cánh tay ra bảo vệ nàng trong lòng, vững vàng hạ xuống đất.

Ngụy Nhiêu vẫn còn hoảng hồn, một lúc lâu mới phản ứng lại, đột nhiên hét lớn: "Ca! Sao ca lại bay!"

Ngay cả nha hoàn bên cạnh nàng cũng nhìn ngây người, nha hoàn kia cũng chảy nước mắt, vừa rồi nàng ta còn tưởng rằng mình đã hại đại tiểu thư, lần này chết chắc rồi, không ngờ tới thiếu gia ấy thế mà bay ra cứu đại tiểu thư.

Ngụy Chiêu có chút mất được tự nhiên ho khan hai tiếng, buông Ngụy Nhiêu xuống, một lúc lâu mới nói: "Đây là bí mật, không thể nói với người khác, biết chưa?"

Ngụy Nhiêu tự mình cho trí tưởng tượng bay xa một lát, bỗng nhiên vỗ tay nói: "Muội hiểu rồi, ca thật ra là đại hiệp ẩn danh đúng không? Giả vờ không biết võ công, nhưng thật ra là cao thủ... Nửa đêm ca sẽ đi ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa đúng không? A Nhiêu biết rồi, A Nhiêu sẽ không nói ra đâu!"

Nàng chỉ chỉ nha hoàn của mình: "Cẩm Nhi, ngươi cũng không được nói!"

Cẩm Nhi gật đầu lia lịa: "Vâng! Không nói... Không nói..."

Ngụy Chiêu: "..."

Đúng là nửa đêm hắn sẽ đi ra ngoài thật, nhưng không phải đi hành hiệp trượng nghĩa, mà là đi gϊếŧ người.

Hắn là một sát thủ được dày công huấn luyện bởi một tổ chức sát thủ bí mật tên là "Thiên Dạ", chuyên thực hiện một số nhiệm vụ ám sát. Nếu không phải bởi vì hắn có ngoại hình trông giống Ngụy Chiêu, bị phái tới đóng giả Ngụy Chiêu, thì bây giờ hẳn là hắn vẫn còn ở trong tổ chức tiếp tục tiếp nhận nhiệm vụ ám sát.

Hắn nhìn thoáng qua tiểu cô nương có đôi mắt ngây thơ trước mặt này, khẽ thở dài rồi xoay người đi vào nhà...

Về chuyện Ngụy Chiêu ở ngoài đại điện cướp ngự mã của Hoàng đế, Triệu Hoài Tễ cũng không thể giả bộ như không biết, trong lúc hắn ta đang suy nghĩ lên xử lý thế nào, thì Ngụy Chiêu đã chủ động tiến cung nhận hình phạt.

Ngụy Chiêu không biện hộ gì cho mình, hắn quỳ gối trước mặt Triệu Hoài Tễ: "Thần nguyện nhận hình phạt!"

Triệu Hoài Tễ ngược lại có chút khó xử, chuyện này nếu làm lớn lên là đủ để tội chết rồi, nhưng bây giờ hắn ta vẫn không thể gϊếŧ Ngụy Chiêu được. Nhưng nếu nhẹ nhàng bỏ qua, ngược lại đối phương sẽ nghi ngờ, như vậy Ngụy Chiêu thật sẽ nguy hiểm.

Hoàng đế xưa nay luôn quyết đoán, hơi trầm ngâm, rồi mới nói: "Lôi ra ngoài, đánh năm mươi gậy."

Vừa dứt lời, đã thấy thái giám đến báo, nói là Ngụy Tập Thanh cầu kiến.

Triệu Hoài Tễ nhíu mày, Ngụy Tập Thanh này là phụ thân của Ngụy Chiêu, hiện nay đang bị uy hϊếp giả bệnh ở nhà, đột nhiên ông xuất hiện không sợ sẽ bị lộ sao?

Ngụy Tập Thanh bước đi run rẩy, đóng vai một ông già đang dưỡng bệnh ở nhà rất đạt. Tiểu thái giám nhanh chóng chạy tới đỡ ông vì sợ ông chẳng may ngã chết trong thư phòng.

"Lão thần bái kiến bệ hạ!" Ngụy Tập Thanh há miệng run rẩy định quỳ xuống, Triệu Hoài Tễ khoát tay áo: "Miễn lễ đi! Ban thưởng ghế ngồi."

Tiểu thái giám vội vàng chuyển ghế, để Ngụy Tập Thanh ngồi xuống.

"Ngụy ái khanh đang bệnh, có việc gì có thể nhờ người truyền tin, không cần phải đích thân vào cung." Triệu Hoài Tễ lạnh nhạt nói, trong lòng lại nghĩ là - Ngươi giả bệnh không mệt, chứ trẫm nhìn mà thấy mệt giùm.

Tình huống trước mắt là, Triệu Hoài Tễ phải giả vờ không biết Ngụy Tập Thanh giả bệnh, mà Ngụy Tập Thanh chẳng những phải giả bệnh, mà còn phải làm bộ không biết Hoàng đế biết mình đang giả bệnh.

Vở kịch này diễn đến mức Triệu Hoài Tễ chỉ nhìn thôi mà mệt mỏi trong lòng.

Ngụy Tập Thanh chắp tay nói: "Lão thần cả gan, muốn cầu tình cho khuyển tử. Không phải nó cố ý cướp ngự mã của bệ hạ, chỉ là... chỉ là đột nhiên nhớ tới dây xích đu trong nhà không buộc kỹ, tiểu nữ lại thích chơi xích đu, cho nên mới vội vàng về nhà. May mắn nó trở về kịp thời, nên mới cứu được tính mạng của tiểu nữ."

Triệu Hoài Tễ giả vờ ngạc nhiên: "Còn có chuyện này sao?"

Ngụy Chiêu quỳ ở phía dưới, quay đầu qua nhìn Ngụy Tập Thanh một cái, trong mắt có chút kinh ngạc, ông hoàn toàn có thể không cần phải cố ý đến cầu tình cho mình.

Triệu Hoài Tễ trầm ngâm một lát, nói: "Đã như thế, đánh gậy có thể miễn. Không bằng như vậy đi, trẫm phạt ngươi giáng chức quan một bậc..."

Ngụy Chiêu vội la lên: "Thần không cần cầu tình, tình nguyện bị đánh gậy!"

Triệu Hoài Tễ đưa mắt nhìn hắn. Hắn biết quy củ triều đường nước Thanh An, muốn lên nghị sự ở Kim Điện thì ít nhất phải từ tứ phẩm trở lên. Ngụy Chiêu vừa vặn là tứ phẩm, nếu như giáng chức một bậc, thì hắn sẽ không thể tiến vào Kim Điện này nữa.

Hắn ta lạnh nhạt nói: "Vậy tùy ngươi, có điều nếu Ngụy ái khanh đã cầu tình, vậy phạt nhẹ một chút, thế thì đổi thành... hai mươi gậy đi."

Ngụy Chiêu dập đầu nói: "Tạ ơn bệ hạ."

Thị vệ mang Ngụy Chiêu ra, lập tức bên ngoài truyền đến tiếng gậy nặng nề đánh vào người.

Ngụy Tập Thanh thấp giọng nói: "Bệ hạ, hắn vì cứu tiểu nữ nên mới..."

Triệu Hoài Tễ gật đầu: "Nhưng nếu không làm như thế, khó tránh khỏi bị hắn nghi ngờ. Hắn là nội gián do nước địch phái tới, ngươi đau lòng cho hắn làm gì?"

Hắn ta nhìn về phía ngoài điện, Ngụy Chiêu chính trực quỳ ở nơi đó, đánh xong hai mươi gậy, trên lưng đã là một mảnh đỏ tươi.

Hắn ta chỉ nhìn thoáng qua thì thu hồi ánh mắt, tiện tay cầm lấy một cái bình trong ngăn kéo đưa cho Ngụy Tập Thanh, nói: "Đây là Kim sang dược ngự y đặc biệt điều chế, dùng rất tốt, ngươi đưa cho hắn dùng."

Ngụy Tập Thanh ngẩn ra, ngạc nhiên nhận lấy bình thuốc, muốn nói gì đó, môi mấp máy nhưng không mở miệng.

Triệu Hoài Tễ nhìn vẻ mặt của ông là biết ý nghĩ của ông, cau mày nói: "Ngươi đừng nghĩ lung tung, trẫm cũng không phải người nhân từ nương tay giống ngươi. Chẳng qua trẫm muốn ngươi đi mua chuộc hắn, nói không chừng hắn bị ngươi cảm động, nguyện ý chủ động giao... Ngươi cứ nói thuốc này là của ngươi."

Ngụy Tập Thanh vội vàng nói: "Thần không nghĩ gì hết..."