"Bệ hạ muốn xuất cung?" Tạ Hiếu Lâm không hiểu nói: "Đã muộn như vậy rồi…"
"Đi xem kịch hay." Triệu Hoài Tễ nói, khóe môi không nhịn được nhếch lên: "Ta cũng muốn xem xem Diệp Thừa tướng bị nương tử đuổi khỏi nhà. Đi thôi! Muộn thì không kịp xem mất!"
Hắn ta hào hứng đi ra khỏi cửa cung.
Tạ Hiếu Lâm vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa không nhịn được cười nói: "Thì ra bệ hạ cũng thích hóng chuyện."
"Ơ? Có người không thích hóng chuyện sao? Vậy thì đó chắc là thừa tướng rồi!"
"Nói cũng phải."
Mấy ám vệ thấy Hoàng đế ra ngoài, không nói một lời mà đi theo từ phía xa xa.
Ra cổng ngồi xe ngựa được một đoạn đường, Triệu Hoài Tễ cho xe ngựa dừng ở phía xa, chính mình cùng với Tạ Hiếu Lâm đi đến phủ Thừa tướng.
Triệu Hoài Tễ hỏi: "Ngươi đoán xem ông ấy sẽ bị đuổi ra từ cổng trước, hay là bị đuổi ra từ cổng sau?"
Tạ Hiếu Lâm nói: "Cổng trước."
Triệu Hoài Tễ nói: "Trẫm cảm thấy là cổng sau, bị đuổi ra từ cổng trước thì quá mất mặt rồi."
Tạ Hiếu Lâm nói: "Bệ hạ anh minh, sao thần lại không nghĩ đến nhỉ?"
Triệu Hoài Tễ liếc mắt nhìn ông ta: "Lão già nhà ngươi."
Hai người lập tức đi về phía cổng sau.
Đêm đã khuya, xung quanh không có nổi một bóng người nào. Triệu Hoài Tễ chọn một góc yên ắng, kéo Tạ Hiếu Lâm trốn đi.
Bọn họ trốn được một lúc, thì thấy Ngụy Chiêu đi đến. Hắn nhìn bốn phía xung quanh, trong lúc đang định tìm một chỗ để trốn, đột nhiên có người chạy từ xa đến, khóc lóc nhào vào trên người hắn.
Ngụy Chiêu đỡ lấy bờ vai của người nọ, đẩy hắn ta ra xa một chút, ấy vậy mà thấy người nọ lại là Liên Tín.
Ngụy Chiêu sợ đυ.ng phải Diệp Thành Đức, kéo hắn ta đến chỗ khác xa hơn, mới nói: "Sao thế?"
Triệu Hoài Tễ thấy Ngụy Chiêu và Liên Tín đi ra, trong lòng hơi hồi hộp, từ trong bóng tối đi ra.
Tạ Hiếu Lâm muốn gọi Triệu Hoài Tễ lại, nhưng nghĩ ngợi, bây giờ Hoàng đế đang đeo mặt nạ, gương mặt của ngài ấy cũng không ai nhận ra được, cứ để ngài ấy đi đi.
Liên Tín còn chưa kịp nói gì, đã thấy một nam nhân lạ mặt đi về phía bọn họ.
Triệu Hoài Tễ cười nói: "Hai vị huynh đài, xin hỏi đường đến khách điếm đi thế nào?"
Hắn ta nói đoạn, rồi nhìn về phía Ngụy Chiêu: "Vị huynh đệ này mặt mũi có hơi quen, có phải chúng ta đã gặp ở đâu rồi không?"
Ngụy Chiêu liếc mắt nhìn hắn ta, ánh mắt không hề dao động một chút nào, lắc đầu: "Ngươi nhớ lầm rồi, ta chưa từng gặp ngươi."
Triệu Hoài Tễ: "…"
Mặt nạ này của hắn ta chưa từng thay đổi, tốt xấu gì cũng chung sống với nhau hai ngày, bây giờ đã không nhớ hắn ta nữa rồi ư?
Có lẽ là do khuôn mặt này có hơi phổ biến…
Hắn ta ho khụ khụ: "Vậy chắc là do ta nhớ lầm rồi, xin hỏi khách điếm đi như thế nào?"
Ngụy Chiêu chỉ về phương hướng ngược lại cho hắn ta: "Phía bên kia."
Triệu Hoài Tễ: "…"
Ngụy Chiêu không tiếp tục quan tâm đến hắn ta nữa, quay đầu hỏi Liên Tín: "Sao lại khóc? Xảy ra chuyện gì à?"
Liên Tín lau nước mắt: "Cô nương áo tím kia… Sau đó ta lại gặp được nàng ấy, nàng ấy nói nàng ấy cũng bán thân, hai mươi lượng bạc. Ta thực sự rất thích, nên đưa cho nàng ấy hai mươi lượng, dẫn nàng ấy đến khách điếm."
Ngụy Chiêu nhíu mày: "Huynh, cái đồ…"
Hắn lắc đầu nói: "Vậy huynh khóc cái gì chứ? Xong chuyện thì chê đắt à?"
Liên Tín bộc phát đau lòng: "Ta dẫn nàng ấy vào khách điếm, đến lúc cởi y phục thì mới phát hiện, phát hiện nàng ấy vậy mà lại là nam nhân!"
Ngụy Chiêu: "…"
Triệu Hoài Tễ: "…"
Hai người đều nín thinh hồi lâu, sau đó đồng thanh nói: "Sau đó thì sao?"
Liên Tín lau mũi: "Ta nói hắn là đồ lừa đảo, hắn nói hắn cũng chưa từng nói mình là nữ nhân… Hắn còn nói hắn cũng không phải là không cho ta ở trên…"
Ngụy Chiêu mở to mắt nhìn: "Vậy huynh…"
Triệu Hoài Tễ hưng phấn: "Ở bên trên rồi?"
Liên Tín nghiến răng nói: "Sao có thể chứ? Ta nói với hắn, ta nói ta không ở trên nam nhân được. Sau đó hắn nói…"
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi: "Hắn nói, hắn có thể."
Một khoảng lặng ngắt.
Triệu Hoài Tễ không nhịn được hỏi: "Cho nên ngươi bị hắn ta…"
Liên Tín lập tức nói: "Không hề! Đương nhiên là không! Ai mà tiêu tiền để người khác đè mình chứ?"
Phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng gầm thét rung trời: "Ông cút ra ngoài cho ta."
Ba người bị tiếng hét này thu hút, đồng thời lui vào trong bóng tối, nhìn về phía cổng sau của phủ Thừa tướng.
Thì nhìn thấy Diệp Thành Đức bị một nữ nhân đạp một phát ra khỏi cửa, nữ nhân đầy giận dữ: "Cút! Cả đời này đừng trở về nữa. Ông tìm tình nhân cũ của nhà ông đi! Phi!"
Nói xong, bà ấy mạnh mẽ kéo cổng đóng sầm lại.
Bên trong cửa truyền đến tiếng gầm của nữ nhân: "Ai dám mở cổng cho lão ta, bà đây sẽ lột da kẻ đó!"