Chương 30

Tóc tai Diệp Thành Đức rối bời, y phục đã bị cào rách vài đường. Ông ấy ngồi ở cổng cầu xin: "Phu nhân, cho ta vào đi, ta bảo đảm sẽ không gặp lại muội ấy nữa, được không?"

Ông ấy ngồi một lát, đứng dậy gõ cổng: "Bọn ta thật sự không có gì, chỉ là ta thấy muội ấy đáng thương nên mới cho muội ấy chút tiền, thật sự không có gì đâu…"

Phía trong truyền ra tiếng hừ lạnh của nữ nhân: "Quỷ mới tin!"

Diệp Thành Đức nói: "Nàng nghĩ mà xem, nếu như nàng gặp lại nam nhân mà ngày xưa nàng yêu mến, bây giờ người ta sa sút, lẽ nào nàng không nảy sinh lòng đồng cảm, cho hắn ta chút tiền sao?"

Nữ nhân nói: "Ta sẽ không… Ta sẽ cười chết mất."

Diệp Thành Đức: "…"

Nữ nhân càng giận hơn: "Thế nên đám nam nhân các ông đều đê tiện! Cút đi, ta đi ngủ đây, dám làm phiền ta nghỉ ngơi, ta gϊếŧ chết ông!"

Diệp Thành Đức không dám nói thêm gì nữa, bồi hồi một lúc lâu ở ngoài cửa, rồi xoay người rời đi.

Ngụy Chiêu vốn định len lén đi theo sau, nhưng bây giờ ở bên cạnh có thêm một Liên Tín, hắn không có cách nào theo dõi, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ấy chân thấp chân cao biến mất ở góc rẽ.

Liên Tín nhớ lại đoạn đối thoại trước đó của hệ thống, hình như lần này mình thế mà giúp đỡ Diệp Thành Đức trong lúc vô tình rồi.

Hắn ta cảm thán nói: "Sao lại có nam nhân mặc y phục của nữ tử đẹp như vậy chứ? Hắn cố ý lừa gạt người khác mà!"

Triệu Hoài Tễ nhìn Ngụy Chiêu một cái, cúi đầu nói với Liên Tín: "Đó cũng là do ngươi nổi lên ham muốn sắc đẹp trước, cứ coi như là một bài học đi."

Liên Tín kéo góc áo của Ngụy Chiêu: "Huynh đưa ta về nhà đi!"

Ít nhất phải khiến Ngụy Chiêu không rảnh rỗi mà đi hãm hại Diệp Thành Đức, như vậy thì hắn ta cũng dễ tìm Diệp Thành Đức để tranh công, nói không chừng còn có thể hồi ít máu.

Ngụy Chiêu nói: "Huynh tự về đi, ta không rảnh đưa huynh về."

Liên Tín lại kéo lấy hắn không buông: "Lúc huynh nghỉ ba ngày liền, đều là ta làm giúp huynh hết đó!"

Ngụy Chiêu nói: "Chẳng phải ta đã mời huynh ăn cơm rồi còn gì?"

Liên Tín nói: "Nếu như không phải tại huynh mời ta ăn cơm, ta có thể thảm như thế này sao?"

Ngụy Chiêu: "…"

Liên Tín: "Hay là huynh trả lại hai mươi lượng đó cho ta."

Ngụy Chiêu thở dài một hơi: "Ta đưa huynh về."

Nhớ lại chuyện tối hôm nay, Ngụy Chiêu đột nhiên có một suy nghĩ.

[Hệ thống, ngươi nói xem tên Liên Tín này có thể được ngươi công nhận là "đồ ngốc" được không?]

[Được, nhưng hắn ta vốn đã ở trên triều đình rồi, không thể xem như nhân vật mục tiêu thứ hai.]

Liên Tín không nhịn được mà ho một cái.

Hắn ta vậy mà lại bị xem là "đồ ngốc"?

Cũng may là Hoàng đế không ở gần đây, nếu không thì sẽ đòi giáng chức quan của hắn ta mất.

Triệu Hoài Tễ: "…"

Hắn ta đang ở đây, hắn ta nghe thấy rồi.

Thủ hạ của mình dĩ nhiên thật sự có người ngu ngốc.

Đến cả Tạ Hiếu Lâm đang trốn ở gần đó cũng nghe thấy rõ ràng, trong lòng âm thầm lau mồ hôi thay cho thuộc hạ của mình một cái. Hoàng đế thế nhưng rất tin tưởng cái hệ thống này, hệ thống nói Liên Tín là đồ ngốc, vậy có lẽ hắn ta là…

Trên triều đình có thể chứa chấp một tên ngốc được sao?

[Để kiểm tra manh mối thứ hai của nhân vật mục tiêu 1, ký chủ cần phải hoàn thành nhiệm vụ: Tận mắt nhìn thấy phương diện "mất hết mặt mũi" của nhân vật mục tiêu.]

[Vừa rồi không tính sao? Ông ấy đã bị vợ đánh ra khỏi nhà rồi…]

[Không tính, bởi vì đó là chuyện đã xảy ra trước khi nhiệm vụ được công bố.]

[Thảo nào bây giờ ngươi mới tuyên bố nhiệm vụ, hèn quá rồi đấy!]

[Cảm ơn đã khen!]

Mặc dù Diệp Thành Đức sợ vợ, nhưng ngoài mặt vẫn luôn duy trì thể diện, ngoại trừ bị vợ đuổi ra khỏi cổng nhà, ông ấy còn có thể "mất hết mặt mũi" như thế nào đây?

Trong phút chốc Ngụy Chiêu cũng không thể nghĩ ra biện pháp, Liên Tín lại hối thúc hắn: "Đi thôi, huynh đã đồng ý sẽ đưa ta về rồi."

Nhà của Liên Tín cách nơi này rất xa, Ngụy Chiêu đi cùng hắn ta rất lâu mới về đến nơi.

Đi đến trước cửa, có một Tiểu lại(*) vội vàng ra đón, nói: "Hạ quan tìm khắp nơi mà không thấy mấy vị đại nhân, Tạ đại nhân không ở nhà, Nguỵ đại nhân cũng không ở nhà, vẫn may ở đây gặp được Liên đại nhân vừa về nhà, vừa hay Tạ đại nhân cũng ở đây."

(*) Chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến.

Liên Tín hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Tiểu lại nói: "Hình bộ thượng thự bị người ta gϊếŧ rồi."

Lời này vừa dứt, hai người đồng thời sững sờ.

Đường đường là Hình bộ thượng thư nhị phẩm lại bị gϊếŧ hại, có thể coi là một vụ án lớn rúng động. Trong số các quan lại trong triều, thực sự có rất ít người cao hơn Hình bộ thượng thư, ngoại trừ Tam công(*) có địa vị tôn quý, cũng chỉ có hai vị Tả - Hữu thừa tướng là cao hơn ông ta.

(*)Ba chức quan cao nhất.

Ngụy Chiêu hỏi: "Đã phái người đến hiện trường chưa?"

Tiểu lại nói: "Hai vị Tự thừa(*) nhận được tin tức đã lập tức đi rồi, chỉ là đây là vụ án quan trọng, có lẽ hai người bọn họ không làm chủ được. Tiểu nhân vừa rồi còn tiến cung báo cho bệ hạ, nhưng bệ hạ đã ngủ rồi, không gặp được người."

(*)Quan giúp việc thời phong kiến.

Nếu như là vụ án bình thường, Tự thừa dẫn người đến khảo sát hiện trường, ghi chép báo cáo chờ đợi xét xử là được rồi. Nhưng vụ án lớn như vậy, cần Hoàng đế phải tự mình hạ chỉ điều tra.

Liên Tín nói: "Bệ hạ cho dù là đi ngủ rồi, nhưng Hình bộ thượng thư bị gϊếŧ, cũng đáng để gọi ngài ấy dậy chứ?"

Tiểu lại bất đắc dĩ nói: "Công công gác đêm nói, bệ hạ đã dặn dò, bất kể là chuyện gì cũng không được quấy rầy, phải đợi trời sáng rồi mới giải quyết. Chỉ sợ Liên đại nhân không cần về nhà nữa, bây giờ quay lại Đại Lý Tự thôi!"

Liên Tín quay đầu nhìn Ngụy Chiêu: "Đi thôi! Tối nay đừng mơ được đi ngủ nữa."

Hai người cùng nhau trở về Đại Lý Tự.

Lúc bọn họ quay lại, Tự thừa đã dẫn theo quan sai chở thi thể của Hình bộ thượng thư Lâm Viễn về Đại Lý Tự, đang truyền Ngỗ tác đến khám nghiệm tử thi.