Quả nhiên, Ngụy Chiêu càng thích nữ tử nhà lành hơn, không có hứng thú với nữ tử đã bán thân. Vị cô nương trước đó bị hắn đánh cho bị thương nặng chẳng phải là vì nguyên nhân này cho nên mới rơi vào kết cục như vậy hay sao?
Tiểu nhị tươi cười: "Khách quan ăn gì ạ?"
Ngụy Chiêu không kén chọn gì với đồ ăn, hỏi khách đang ngồi muốn ăn gì, cứ tuỳ tiện chọn vài món.
Không bao lâu, thức ăn đã được mang lên đủ. Mấy người không tiếp tục nói nữa, bắt đầu ăn.
Ăn cơm xong, bốn người cùng ra ngoài cửa, chào tạm biệt nhau, đi về phương hướng khác nhau.
Diệp Thành Đức hơi đánh giá, nhìn về phía Tạ Hiếu Lâm với Liên Tín, ba người tuy là đã đi rồi, nhưng không bao lâu sao lại quay ngược lại, ngồi xổm ở cửa tửu lâu.
Qua một lúc, thì nhìn thấy Ngụy Chiêu đã đi giờ lại quay lại tửu lâu.
Liên Tín nghiến răng nghiến lợi: "Quả nhiên hắn ta muốn xuống tay với cô nương áo tím! Tên súc sinh này!"
Diệp Thành Đức đã không nhịn được nữa: "Quá súc sinh rồi! Hắn ta luôn đợi ở đây, là vì muốn đợi vị cô nương ấy múa xong trên đường trở về thì xuống tay sao? Mấy người nhịn nổi không? Ta nhịn hết nổi rồi! Cháu trai Ngụy Chiêu của ta là người tốt đến nhường nào! Vậy mà lại đổi thành một con hàng khốn kiếp như thế này!"
Ông ấy nhìn Ngụy Chiêu thật trưởng thành, bây giờ nhìn thấy Ngụy Chiêu giả đeo khuôn mặt đó lên, làm chuyện không phải người, ông ấy thật sự tức đến mức không có chỗ trút.
Ông ấy thở phì phò đi vào tửu lâu, quả nhiên nhìn thấy Ngụy Chiêu tìm một góc ngồi xuống, đôi mắt vẫn luôn dính chặt trên cô nương áo tím đang múa kia.
Diệp Thành Đức tức giận chỉ thẳng vào mũi của Ngụy Chiêu mắng, nói: "Ngươi, tên súc sinh này! Sao lại có loại người khốn kiếp như ngươi! Tuy là không cho phép quan viên chơi kỹ, nhưng nếu nàng ấy đồng ý, cho dù ngươi có làm như vậy, ta cũng không nói gì. Nhưng nếu như người ta là cô nương nhà lành, sao ngươi có thể ép buộc người ta được chứ?"
"Khốn nạn! Tên chết dẫm!"
"Tạp chủng, phi!"
"Đồ chó!"
Ngụy Chiêu ngu người, trong lúc nhất thời không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này tiểu nhị trong tiệm chạy đến, đóng gói lại canh đã làm xong cho Ngụy Chiêu, nói: "Canh sâm gà mà khách quan muốn, uống lúc còn nóng mới bổ nhất."
Ngụy Chiêu lấy canh, ngạc nhiên nói: "Sao thừa tướng lại nổi giận?"
Chẳng qua hắn chỉ muốn mua chút canh sâm bồi bổ thân thể cho Thanh Dao, nàng mất máu quá nhiều, thân thể suy yếu, vừa hay tửu lâu này có bán canh sâm gà. Vừa rồi đột nhiên quên mất, lúc hắn nhớ ra thì nhanh chóng quay lại.
Sao Diệp Thành Đức lại nóng nảy như vậy?
[Ting! Nhiệm vụ hoàn thành! Tích phân nội gián +1!]
Diệp Thành Đức: "???"
Ngụy Chiêu vẫn đang suy nghĩ làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ khiến Diệp Thành Đức mắng mình được, Diệp Thành Đức này lại tự vác người đến, mắng xối xả hắn một trận.
Mặc dù nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, nhưng trận mắng này của ông ấy ít nhiều cũng có chút khó hiểu.
Liên Tín nhìn cảnh tượng này có chút hỗn loạn, bước lên phía trước mở miệng nói: "Sao huynh lại quay về rồi? Có phải vì muốn làm gì đó với cô nương áo tím không?"
Ngụy Chiêu sững sờ: "Ta có thể làm gì với nàng ta chứ? Ta đến mua canh sâm gà, mọi người có chuyện gì vậy? Ta phải mau chóng đưa canh, phải đi trước đây…"
Trời có hơi lạnh, canh sâm gà này nguội thì cũng không còn ngon nữa.
[Nhân vật mục tiêu Diệp Thành Đức, manh mối số 1: Tối nay nương tử của Diệp Thành Đức sẽ đuổi ông ấy ra khỏi nhà! Người này yêu sĩ diễn, không chịu thừa nhận mình sợ vợ, cho nên sẽ không đi tìm nhà đồng liêu tá túc, mà lựa chọn vào khách điếm. Mặc dù ông ấy sắp sáu mươi rồi, nhưng tật cũ vẫn không chịu sửa, có thể lợi dụng điểm này để hãm hại ông ấy đó!]
Ngụy Chiêu quay đầu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Diệp Thành Đức.
Diệp Thành Đức: "…"
Khuôn mặt già của ông ấy đỏ lên: "Mau đi đưa canh gà sâm của ngươi đi!"
Ngụy Chiêu "Ồ" một tiếng, xoay người rời đi.
Sau khi hắn đi, Tạ Hiếu Lâm cuối cùng cũng không nhịn được, bật cười ha ha.
Liên Tín ngược lại không dám cười đại thần nhất phẩm, khuôn mặt nhịn đến mức đỏ bừng, cuối cùng vẫn không kìm nổi, quay người lại, che miệng, cười đến mức vai run lên bần bật.
Diệp Thành Đức đạp hắn ta một cái: "Cười, cười con khỉ!"
Tạ Hiếu Lâm cười nói: "Tối nay vì để ông không bị hãm hại, ta có thể cố gắng chứa chấp ông một đêm. Phu nhân của ta tính tình rất tốt, sẽ không so đo đâu."
Diệp Thành Đức nghiến răng nói: "Cút! Ông đây không tin, đang êm đang đẹp, bà ấy dựa vào đâu mà đuổi ta ra khỏi nhà? Con người cũng phải nói đạo lý một chút chứ?"
Ông ấy cứng rắn nói sang chuyện khác: "Ngụy Chiêu đưa canh gà cho ai? Cô nương hôm qua bị hắn đánh bị thương nặng sao?"
Liên Tín nói: "Chắc là thế rồi, cô nương đó bị thương rất nặng, cần phải bồi bổ thật tốt. Hay là để hạ quan đi xem xem?"