Chương 26

"Đúng thế đúng thế!" Tạ Hiếu Lâm tức đến mức thở phì phò, nói: "Nếu là ta, ta đã nhốt hắn ta vào trong phòng dùng hình của Đại Lý Tự, cũng cho hắn ta nếm thử xem sự lợi hại của hình cụ Đại Lý Tự bọn ta!"

Liễu Nghiêm tuổi trẻ ngông cuồng, không nhịn nổi cục tức, nói: "Khi nào mà bệ hạ không cần hắn ta nữa, ta sẽ là người đầu tiên gϊếŧ hắn ta!"

Diệp Thành Đức cũng tức giận, ông ấy lại hỏi: "Vị cô nương đó đâu? Đã sắp xếp xong chưa?"

Liên Tín nói: "Vẫn đang ở chỗ của Hứa đại phu, ông ta mượn cớ bị thương nặng, giữ lấy không buông, sẽ không để Ngụy Chiêu dẫn người đi đâu. Đợi vết thương của cô nương ấy tốt hơn chút, ta sẽ đi hỏi trong nhà cô nương ấy còn họ hàng gì không, đưa cô nương ấy đi xa một chút, không để tên Ngụy Chiêu tìm thấy cô nương ấy là được. Đáng thương quá, một cô nương như hoa như ngọc vậy mà…"

Ba người thương lượng xong xuôi, rồi cùng nhau đi về phía trước, đến tửu lâu Phúc Vận.

Ông chủ đằng sau tửu lâu Phúc Vận này là một người có tiền. Tửu lâu vừa khai trương được mấy ngày đã mời toàn những vũ nữ ca kỹ xinh đẹp nhất kinh thành. Mười mấy cô nương trang điểm lộng lẫy, vừa múa vừa hát trên sân khấu, chỉ nhìn múa nghe hát như vậy thôi đã không uổng công rồi.

Đương nhiên, đối với một tửu lâu mà nói, món ăn cũng cực kỳ quan trọng. Mỗi một đầu bếp của tửu lâu Phúc Vận đều có kinh nghiệm hơn mười năm trở lên, kỹ năng nấu nướng không chê vào đâu được, thậm chí còn tặng đồ ăn kèm đồ nhắm khi tới quán vào dịp ưu đãi. Vừa có thức ăn ngon vừa có người đẹp, khiến cho việc kinh doanh của tửu lâu Phúc Vận cực kỳ náo nhiệt.

Ngụy Chiêu làm chủ xị, đã tới tửu lâu đợi từ trước. Vì muốn xem biểu diễn ca múa, nên hắn không đặt phòng, mà ngồi ở trong sảnh. Vừa đợi vừa xem các cô nương ca múa trên sân khấu. Hắn chưa từng xem biểu diễn như thế này, đột nhiên nổi lên hứng thú, không hề chớp mắt mà nhìn lên sân khấu.

Lúc đám người Diệp Thành Đức đến, vừa hay nhìn thấy Ngụy Chiêu đầy "háo sắc" mà nhìn chằm chằm vào các cô nương trên sân khấu, ba người nháy mắt với nhau, không nói gì mà đi đến trước mặt hắn ngồi.

Ba người nhận định hắn là một tên háo sắc, hơn nữa trời sinh tính tình tàn nhẫn, bây giờ nhìn thấy mọi cử chỉ hành động của hắn, đều cảm thấy cực kỳ mờ ám.

Ngụy Chiêu thấy ba người đã đến, chỉ chỉ lên cô nương mặc bộ y phục màu tím trên sân khấu: "Cô nương đó thật xinh đẹp."

Ba người thuận theo tay hắn chỉ mà nhìn lên trên sân khấu.

Liên Tín không nhịn được mà gật đầu: "Ánh mắt của huynh không tồi, cô nương áo tím đúng là người xinh đẹp nhất. Eo của nàng ấy rất nhỏ, da dẻ trắng trẻo nữa."

Ngụy Chiêu cũng gật đầu: "Đúng thế, eo của nàng ấy rất nhỏ, da dẻ cũng đẹp, lúc múa cực kỳ xinh đẹp."

Diệp Thành Đức và Tạ Hiếu Lâm đồng thời trao đổi ánh mắt với nhau.

Rõ ràng Ngụy Chiêu và Liên Tín nói là câu giống nhau, nhưng nghe vào tai của bọn họ, lại hoàn toàn thành một ý khác.

Lời của Liên Tín khiến bọn họ cảm thấy rất bình thường, là của một nam nhân trẻ tuổi bày tỏ sự yêu mến với một cô nương xinh đẹp.

Mà lời này thốt ra từ miệng của Ngụy Chiêu lại có cảm giác khác.

Suy nghĩ của hai người giống nhau: Mục tiêu tiếp theo của tên nhãi này chính là cô nương áo tím?

Súc sinh mà! Người ta chỉ đến múa một điệu, kiếm tiền thôi đã cực khổ lắm rồi, vậy mà ngươi còn nổi lên suy nghĩ xấu xa với nàng ấy như vậy!

Liên Tín đang trong độ tuổi trẻ trung, trong nhà lại chưa có thê tử, chỉ mới nhìn thôi sắc mặt đã ửng đỏ, đặc biệt là khi đối diện với cô nương áo tím xinh đẹp kia, trong thoáng chốc đã có chút ý loạn tình mê.

Hắn ta nhỏ giọng nói: "Nghe nói những cô nương này bán nghệ, nhưng thật ra cũng có một số… có bán thân. Chỉ là không biết cô nương áo tím này…"

Tạ Hiếu Lâm không nhịn được mà ho một cái: "Ngươi nói bậy bạ cái gì đấy? Quan viên bị cấm chơi kỹ, ngươi không biết sao? Đại Lý Tự tuân theo luật pháp, ngươi đừng có mà đã biết rõ còn phạm tội!"

Liên Tín liên tục nói: "Hạ quan chỉ nói một chút thôi…"

Ngụy Chiêu lại chỉ cảm thấy vị cô nương này múa rất đẹp, nhưng không có suy nghĩ gì khác. Hắn nghe Liên Tín nói như vậy, tiếp lời nói: "Ta thấy cô nương này múa rất đẹp, giống như bán nghệ chân chính, chứ không hề giống như những gì huynh nói, ta lại cảm thấy như vậy mới tốt."

Hắn thấy kỹ năng múa của cô nương này không phải một sớm một chiều mà luyện ra được, phải cực kỳ chú trọng thì mới có kỹ năng như vậy được. Nếu nàng ấy chỉ muốn dựa vào sắc đẹp mà hấp dẫn khách làng chơi, thì sẽ không luyện được kỹ năng múa đến trình độ thượng thừa như vậy.

Lúc hắn nói đến đây thì nhớ đến bản thân mình tới đây là để mời cơm, bèn gọi tiểu nhị của tửu lâu đến: "Gọi món."

Tạ Hiếu Lâm nhíu mày, nhìn về phía Diệp Thành Đức.