Chương 25

Liễu Nghiêm tiếp tục nói: "Xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra! Thần tự nguyện bị giáng chức!"

Triệu Hoài Tễ nhíu mày: "Ngươi thật sự bằng lòng bị giáng chức! Trẫm cho ngươi một cơ hội, thu lại lời vừa rồi, trẫm sẽ coi như chưa nghe thấy gì."

Liễu Nghiêm lại nói: "Trong sử sách, không có một Hoàng đế nào tu tiên cầu trường sinh mà có kết quả tốt. Bệ hạ cũng đã đọc sử sách, trong sử sách có ghi chép, có Hoàng đế dùng tiên đan bị độc phản phệ lại mà chết, có nước Ngô tu tiên đã bị diệt quốc, nhưng lại không có một ai thật sự trường sinh bất lão cả."

Triệu Hoài Tễ đập bàn: "Lão thất phu này, ngươi đang muốn trù trẫm sao?"

Liễu Nghiêm nói: "Thần không dám."

Triệu Hoài Tễ khoát tay nói: "Giáng Liễu Nghiêm xuống Lang trung (*) ngũ phẩm, sau này không cần tiếp tục đến thượng triều nữa!"

(*) Lang trung: tên chức quan ngày xưa.

Các đại thần không ngờ Hoàng đế lại thật sự làm như vậy, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều câm như hến.

Liễu Nghiêm lại hiên ngang lẫm liệt quỳ xuống: "Tạ ơn bệ hạ!"

Rồi quay người rời đi.

Ngụy Chiêu nhíu mày.

Tên Liễu Nghiêm này tuy là có con riêng, cũng xem như phẩm hạnh không đoan chính, nhưng trên triều lại can đảm thẳng thắn can gián.

Nhưng ông ta vừa bị giáng chức, cho dù Ngụy Chiêu có lấy được nhược điểm liên quan đến ông ta thì chẳng phải vẫn vô dụng sao? Vốn dĩ hắn còn định báo lên để lập công nữa mà…

Triệu Hoài Tễ phất ống tay áo một cái: "Chuyện này về sau lại bàn, bãi triều!"

Sau đó hắn ta quay đầu đi mất.

****

Chuyện Liễu Nghiêm bị giáng chức ở trên triều đã gây xôn xao một phen, tuy rằng Hoàng đế thật sự vì ông ta can gián mà từ bỏ việc tu tiên, nhưng ông ta cũng thật sự bị cách chức quan, từ một đại thần nhị phẩm bị giáng xuống ngũ phẩm, không khỏi không khiến trong lòng bách quan hãy còn sợ hãi.

Có can đảm thẳng thắn can gián là bổn phận của trung thần, nhưng có đôi khi lại làm phật lại ý của Hoàng đế, cũng thật sự sẽ gây tổn hại đến uy nghiêm của Hoàng đế. Chuyện này sau này vẫn được mọi người say sưa bàn tán, bảo nhau sau này có phải nên uyển chuyển một chút hay không.

Diệp Thành Đức phí hết một phen công phu, mới biết được một chút tin tức vô cùng bí mật của Liễu Nghiêm.

Thì ra Liễu Nghiêm có một đứa con riêng, lúc Hoàng đế cải trang vi hành Liễu Tử Tương quá rêu rao, bị Hoàng đế bắt gặp, đồng thời cũng bị Ngụy Chiêu tóm được nhược điểm này. Ông ta bị giáng chức quan là bởi vì phẩm hạnh không đoan chính, nhưng Hoàng đế lại cho ông ta một thể diện để rút lui. Một là không để cho Ngụy Chiêu nghi ngờ, hai là cũng có thể dựng lên uy nghiêm cho Hoàng đế.

Liễu Nghiêm nước mắt lưng tròng: "Bệ hạ thật sự quá tốt với thần, thần bị trừng phạt đúng tội, cả đời này sẽ luôn cảm kích bệ hạ!"

Diệp Thành Đức cảm thán: "Tiểu hoàng đế này, đầu óc quá thông minh."

Ông ấy nói mà, Hoàng đế không lý nào đột nhiên lại muốn tu tiên được, chắc chắn còn có nguyên nhân gì đó.

Lúc muộn một chút, Diệp Thành Đức đi tìm Tạ Hiếu Lâm, hôm nay đã hẹn cùng nhau ăn cơm với Ngụy Chiêu, ông ấy phải thương lượng với Tạ Hiếu Lâm trước đã. Dù sao Ngụy Chiêu cũng là một sự tồn tại đặc biệt, tất cả sự tiếp xúc với hắn đều phải cẩn thận.

Liên Tín cũng ở đây, hắn ta là Hữu Thiếu Khanh của Đại Lý Tự, có cùng chức vị với Ngụy Chiêu, đều là thuộc hạ của Tạ Hiếu Lâm, xong xuôi công vụ thì tìm một cái cớ, rời đi cùng với Tạ Hiếu Lâm.

Ba người ngồi xuống, sắc mặt của Tạ Hiếu Lâm có chút không tốt lắm.

Ông ta cắn răng nói: "Tên Ngụy Chiêu giả đó cũng quá ác độc rồi, ngươi biết hắn ta đã làm gì không?"

"Làm gì?" Diệp Thành Đức tò mò hỏi: "Mấy hôm trước hắn ta cứu được con gái của Nguỵ Tập Thanh, ta cảm thấy lòng dạ của thằng bé này không tệ..."

Tạ Hiếu Lâm chỉ vào Liên Tín: "Ngươi nói đi!"

Gân xanh trên trán Liên Tín nổi lên, nghiến răng nói: "Hắn ta hoàn toàn không phải con người! Vừa rồi Hứa đại phu mà bọn ta quen biết có đến đây, vừa thấy Tạ đại nhân đã mắng, bọn ta đều chẳng hiểu gì cả. Sau đó nghe ông ta nói… ông ta nói tối hôm qua Ngụy Chiêu dẫn một cô nương đến trị thương. Ông ta tưởng đó là phạm nhân của Đại Lý Tự bọn ta, chỉ trích bọn ta nói là bọn ta quá độc ác với phạm nhân. Ta đã đi điều tra rồi, gần đây hoàn toàn không có một cô nương trẻ tuổi nào vào Đại Lý Tự cả!"

Hắn ta siết chặt nắm đấu: "Hứa đại phu nói vị cô nương đó bị thương hai nhát kiếm, còn bị dùng hình phạt bằng roi rất nặng, suýt chút nữa đã bị đánh chết tươi rồi! Vậy mà tên Ngụy Chiêu đó lại cực kỳ quan tâm đến nàng ta, vẫn luôn bảo vệ nàng ta đến khi trời hừng sáng. Vị cô nương kia dáng dấp xinh đẹp, nàng ta không phải là phạm nhân của Đại Lý Tự. Mà là ai còn không đoán được hay sao?"

Sắc mặt Diệp Thành Đức thay đổi: "Ngụy Chiêu nhìn trúng cô nương đó rồi trắng trợn cướp về, người ta không đi theo, cho nên đánh người thành như vậy luôn sao? Đúng là một tên súc sinh! Nếu như không phải bệ hạ dặn dò rằng hắn ta vẫn còn tác dụng, ta chắc chắn sẽ không tha cho hắn!"