Sau khi Ngụy Chiêu vào phòng của Hoa khôi nương tử thì hắn một mực yên lặng co người ở bên cạnh Chu Chính Vinh, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn về phía cửa.
Đôi bên tiếp tục giằng co, sau khi mấy người trong phòng đã ăn no thì lại cảm thấy khát, Ngô Đạt sai người mở cửa ra đi đòi nước uống.
Lập tức có người mở cửa, đi ra ngoài gọi nước.
Nhưng vào lúc này, Chu Chính Vinh cảm giác được một đôi tay có lực nắm lấy cánh tay của mình. Cơ thể của hắn ta bị nhấc lên bay ra ngoài cửa, trong chớp mắt đã tới cạnh cửa.
Hắn ta đột nhiên nhớ lại chữ "Phong Linh cô nương" trước đó cho mình xem, vừa ra khỏi cửa là lập tức không quay đầu chạy về phía cầu thang bên phải.
Tốc độ chạy của hai người quá nhanh, đến nổi người trong phòng chưa kịp phản ứng mãi cho đến khi bọn họ chạy ra ngoài, Ngô Đạt hét một tiếng, tất cả mọi người mới đuổi theo.
Ngụy Chiêu đứng ở hành lang bên phải, nhấc chân đạp ngã người đang lao tới. Hắn chặn ở hành lang, ai xông lên phía trước, hắn lập tức nhấc chân đá vào ngực kẻ đó. Hắn cực kỳ khỏe, một đạp này, người bị đá ngã nằm lăn xuống nửa ngày cũng không bò dậy nổi.
Bị hắn ngăn cản như vậy, Chu Chính Vinh dốc hết sức lực chạy xuống cầu thang, vọt vào đám quan binh đang canh giữ ở đầu cầu thang. Mặt mũi hắn ta đầy mồ hôi, nước mắt đan xen, nhìn thấy Chu Hi đang ngạc nhiên nhìn mình, vẻ mặt kích động kêu lên: "Cha!"
Chu Hi ngây người một lát, bỗng nhiên trở tay tát một bạt tai vào mặt hắn ta, tiếng khóc của Chu Chính Vinh im bặt, cúi đầu che gương mặt sưng đỏ của mình.
"Tại sao các ngươi còn đứng đó? Còn không đi lên bắt kẻ tạo phản?" Chu Hi đá một đạp vào mông quan binh cách mình gần nhất.
Đám quan binh lúc này mới kịp phản ứng, đồng loạt xông lên lầu.
Ngụy Chiêu thấy quan binh xông lên, bèn tự giác lui ra phía sau vài bước, yên lặng xuống lầu từ cầu thang bên kia.
Đáng lẽ hắn nên đi, nếu như đã ra tay rồi, thì càng không tiện ở lại chỗ này.
Nghĩ như vậy, thừa dịp lúc này trong Thủy Tiên Lâu đang hỗn loạn, hắn trực tiếp đi ra ngoài từ cửa chính.
Hắn mới vừa đi ra không xa, đã thấy Hoa khôi nương tử đi về phía mình.
Mạnh Thư Viện khẽ cười nói: "Không ngờ ngươi lợi hại như vậy, ta đoán ngươi nhất định là mật thám triều đình phái tới nhỉ? Yên tâm đi, ngươi đã cứu mạng của ta, ta sẽ không tiết lộ thân phận của ngươi."
Ngụy Chiêu nghe nàng ta nói như vậy, đành thuận theo gật gật đầu.
Mạnh Thư Viện lại nói: "Ta biết ngươi biết nói chuyện, cũng biết ngươi thật ra là nam tử, đúng không? Tuy rằng ngươi trang điểm rất đẹp, nhưng... nhưng nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn ra chút sơ hở."
Ngụy Chiêu hơi giật mình, nhưng nghe nàng ta nói như thế cũng chỉ đành thừa nhận, mở miệng nói: "Ta phải đi rồi, cô bảo trọng."
Đây là lần đầu tiên Mạnh Thư Viện nghe được giọng của hắn, chỉ cảm thấy rất dễ nghe. Nàng ta cười tủm tỉm, từ trong ngực lấy ra một cái túi vải: "Vật này được một khách quan đưa cho ta hai năm trước, hắn bảo ta khi có cơ hội hãy đưa nó cho mật thám của triều đình. Ngươi đã là mật thám của triều đình, vậy ta giao nó cho ngươi!"
Nàng ta cười gian xảo: "Ta cũng không biết bên trong là vật gì, nhưng ắt hẳn nó là món đồ vô cùng quan trọng. Nếu đã giao cho ngươi, ta cũng yên tâm."
Ngụy Chiêu cầm vật kia trên tay, mở túi vải ra.
Bên trong rõ ràng chính là Ngọc tỷ truyền quốc mà mấy ngày nay hắn khổ sở tìm kiếm.
Hắn nhìn Mạnh Thư Viện, hồi lâu mới mở miệng: "Sau này cô định thế nào?"
Mạnh Thư Viện cười cười: "Có một vị công tử có tiền nói muốn chuộc ta, để cho ta cả đời vinh hoa phú quý, tự do tự tại."
Triệu Hoài Tễ vốn muốn cho nàng ta trở lại chỗ ở ngày xưa của mình, nhưng Mạnh Thư Viện đã không muốn lại bị trói buộc bởi thân phận Hoàng tử phi này nữa. Hai năm hèn mọn ẩn nhẫn, chuyện nàng ta có thể làm cũng đã làm, chuyện không thể làm cũng đã làm, không thẹn với lương tâm.
Triệu Hoài Tễ tôn trọng ý muốn của Mạnh Thư Viện, đáp ứng cho nàng ta một thân phận mới, tìm cho nàng ta một địa phương có khí hậu ấm áp thích hợp sinh sống, ban cho nàng ta dinh thự cùng của cải, hứa cho nàng ta cả đời phú quý bình an.
Ngụy Chiêu gật gật đầu: "Vị Quý công tử đó muốn chuộc thân cho cô, đúng là hắn rất có tiền, có thể đảm bảo cho cô cả đời phú quý."
Mạnh Thư Viện giật mình: "Sao ngươi biết là hắn?"
"Trừ hắn ra, gần đây cũng không có vị công tử giàu có nào đến Thủy Tiên Lâu."
Mạnh Thư Viện nghĩ ngợi chốc lát, quả thật đúng là như vậy. Nàng ta lại cười nói: "Ngươi cảm thấy vị Quý công tử này thế nào? Nhân phẩm ra sao?"
Ngụy Chiêu nói: "Người này... là một tên ngốc, lắm tiền, cô đối phó được."
Mạnh Thư Viện cười ha ha nói: "Tên ngốc, đây là lần đầu tiên ta nghe người khác nói hắn như vậy, nhưng mà lắm tiền thì là thật."
Nàng ta lại nhìn Ngụy Chiêu thật sâu, rồi nói: "Ta đi đây!"
Đến khi quay đầu đi, trong lòng nàng ta không khỏi có chút buồn bã.
Lần từ biệt này, có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại nữa?
Đến cuối cùng nàng ta cũng không hiểu, vì sao Triệu Hoài Tễ lại đưa một cái Ngọc tỷ truyền quốc khác cho hắn. Quả nhiên quân uy khó dò, nàng ta thật sự không hiểu được đệ ấy.