Lan Tư ngơ ngác còn chưa kịp phản ứng lại trên lưng đã nhẹ dần, sau đó cả người cậu bị chặn ngang ôm lên. Thôi Kỳ khuôn mặt lạnh lùng không thể che dấu sự tức giận gắt gao nhìn chằm chằm đối diện nam sinh hỏi.
" Cận Liệt! cậu có ý tứ gì?".
Nam sinh lớn lên ngũ quan tuấn lãng mặc áo ba lỗ lộ ra cánh tay màu lúa mạch khỏe mạnh, mồ hôi chảy xuống cùng hormone giống đực trộn lẫn khiến hắn thêm vài phần dã tính. Hắn đối với Lan Tư nở một nụ cười xán lạn, coi như đáp lại vẻ ngạc nhiên trong mắt cậu, sau đó lười biếng mà nói:" không có ý tứ gì! chỉ là rất thích nhà ngươi tiểu bằng hữu, muốn dạy em ấy chơi bóng rổ".
Thôi Kỳ đen mặt đem Lan Tư càng bảo vệ gắt gao trong l*иg ngực lạnh lùng nói:" Chỉ có ta mới có quyền dạy em ấy!".
Sau khi nói xong hắn liếc xéo Cận Liệt một cái, ánh mắt lộ rõ ý tứ cảnh cáo. Thôi Kỳ ôm theo Lan Tư hướng về phía bên ngoài sân bóng chạy đi, cậu ôm chặt lấy cổ hắn ánh mắt tò mò trộm nhìn về phía sau vừa lúc nhìn đến Cận Liệt đối với mình nhìn không chớp mắt, hắn ta chậm rãi liếʍ môi nhướng mày mấp máy môi không tiếng động nói nhỏ.
" Em thật là mềm!".
Cằm Lan Tư tê rần cậu bị thôi kỳ nhéo cổ xoay người lại, hắn rũ xuống ánh mắt âm hàn cùng phẫn nộ mặt không biểu tình hỏi:" em đang xem ai? Cận Liệt sao?".
Lan Tư sợ hãi lắc đầu vội vàng giải thích nói không có, nhưng Thôi Kỳ vẫn luôn không nói chuyện. Rời đi sân bóng rổ đến phòng y tế lúc sau giáo y liền đem cánh tay bị trầy da của Lan Tư xử lý qua loa một chút, da của cậu quá mềm cho nên nhìn thì có vẻ thực nghiêm trọng nhưng thật ra không đau lắm.
Đúng lúc này Thôi Kỳ ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng nói:" cậu ấy có điểm váng đầu, có thể ở chỗ này nghỉ ngơi một chút không?".
Giáo y nhìn thoáng qua Lan Tư, thấy cậu đang cắn môi cúi đầu sắc mặt tái nhợt nhìn đáng thương cực kì, ánh mắt ông mềm xuống từ ái gật đầu nói:" Đương nhiên là được rồi!".
Thôi Kỳ vừa nhận được câu trả lời liền lôi kéo Lan Tư đi về phía buồng trong phòng bệnh, chọn chiếc giường ở tận cuối, kéo tầm rèm màu Lam nhạt ra che khuất cả hai người sau đó mới lạnh lùng ôm cánh tay ra lệnh:" Đem quần cởi ra!".
Lan Tư tái mặt dựa sát vào tường, vây quanh cậu bốn mặt đều là giường bệnh chỉ có đằng sau lưng là có một chiếc cửa sổ thông ra bên ngoài sân bóng. Hiện tại đang là thời điểm nghỉ trưa nên từng tốp học sinh bắt đầu tản ra từ các lớp học, đi lại dưới sân trường khiến không khí có phần ồn ào náo nhiệt, người nào cũng cười tươi xán lạn giống như ánh mặt trời ở trên cao kia.
Lan Tư trên mặt hiện lên một vệt đỏ hồng, cậu nắm lấy chính mình quần sợ hãi mà nhìn Thôi Kỳ, nhỏ giọng cầu xin hắn:" A Kỳ! sẽ có người tiến vào, đừng.... đừng lại ở chỗ này".
Thôi Kỳ khuôn mặt gần như lãnh khốc, thanh âm trầm mang theo vài phần khí thế đe dọa:" Lan Tư! em không nghe thấy tôi nói gì sao?".
Lan Tư hốc mắt đỏ lên đành phải cắn môi đem quần giáo phục cởi tới đầu gối, cậu nhìn thoáng qua Thôi Kỳ thấy hắn vẫn không chút nào lay động chỉ nhìn chằm chằm vào mình ánh mắt sắc đến rợn người. Lan Tư lúng túng nắm hai bên qυầи ɭóŧ, ủy khuất mà cũng cởi xuống dưới lộ ra hai chân thẳng tắp thon dài cùng trắng nõn mông. Chỉ cần đưa mắt nhìn xuống một chút liền thấy vài đạo chỉ ngân giống với bàn tay người hiện lên thập phần rõ ràng.
Thôi Kỳ quanh thân khí áp càng thêm rét lạnh, hắn trầm khuôn mặt hai bước đi tới cạnh giường. Hắn một khi tức giận liền hành xử rất thô lỗ, Lan Tư lại không dám giãy giụa chỉ có thể nức nở chịu đựng cảm giác bị xé rách khi Thôi Kỳ xông vào cơ thể mình. May mà phòng bệnh này không có những người khác nhưng cậu vẫn sợ Giáo y sẽ nghe thấy động tĩnh. Toàn bộ quá trình Lan Tư đều đem môi cắn đến khẩn không dám kêu ra tiếng, ủy khuất nước mắt tẩm ướt cả khuôn mặt.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên bên ngoài phòng bệnh liền truyền tới tiếng nói của hai ba học sinh cùng giọng nói loáng thoáng của Giáo y tựa hồ muốn giúp hai cái học sinh mới đến truyền dịch. Lan Tư căng thẳng đến cứng cả người, may mà Thôi Kỳ liền mau xuất ra, hắn rút thứ đồ còn bán cương ra khỏi người của cậu, mở cửa sổ để hương vị trong phòng nhạt đi rồi mới sờ sờ mặt lan Tư nhàn nhạt nói: " Đi thôi!".
Lan Tư chân đều không kép lại được, đùi trong không ngừng phát run, cậu ngồi ở mép giường lau nước mắt chờ Thôi Kỳ giúp mình mặt tốt qυầи ɭóŧ lên mới dám đứng dậy, Tư thế khập khiễng quái dị. Khuôn mặt nhỏ của cậu đã sớm trắng bệch, khóe mắt cùng mũi lại hồng hồng, nhỏ giọng khụt khịt trả lời:" Biết... đã biết!".
Thời điểm rèm cửa màu xanh bị xốc lên, giáo y cùng hai học sinh cũng vừa vặn đẩy cửa bước vào, nhưng ngay khi nhìn đến Lan Tư sắc mặt còn đang tái nhợt mắt hồng hồng, giống như đã khóc dấu vết liền kinh ngạc hỏi: " Lan Tư, như thế nào càng nghỉ ngơi tinh thần càng kém vậy? có cần ta lấy thêm ít thuốc uống bù không?".
Lan Tư thật cẩn thận mà liếc nhìn Thôi kỳ, sau đó mới căn môi lắc đầu nói:" Vừa nãy trong lúc ngủ bù em có mơ thấy mẹ, thấy bà gọi mau về nhà liền có điểm nhớ không nhịn được khóc một lúc".
Đôi mắt cậu trắng đen rõ ràng, ửng đỏ khóe mắt thoạt nhìn ngoan ngoãn lại đáng thương chọc người trìu mến, Giáo y nghe vậy ngữ khí ôn hòa hơn rất nhiều, ông tỏ vẻ hiểu rõ cười an ủi cậu:" Sắp đến kì nghỉ rồi! đến lúc đó có thể về nhà gặp mẹ, đừng quá thương tâm!".
Ông như gần nhà lão gia gia, hòa ái kiên nhẫn an ủi Lan Tư, cậu ngoan ngoãn gật đầu nín khóc mỉm cười nói:" Ta đã biết! cảm ơn ngài rất nhiều!".
Học sinh đứng phía sau Giáo y thẳng mắt nhìn chằm chằm cậu, sắc mặt ửng đỏ bất thường, bất quá Lan Tư lại không dám loạn xem người khác, cậu để mặc cho Thôi Kỳ nắm tay kéo đi.