Quyển 1- Chương 4: Thiếu Niên Khí (3)

Ánh nắng mặt trời chói đến mắt cũng không mở ra nổi, Chỉ cần đứng dưới nắng một lát thôi mồ hôi liền đầy người.

Tiết học thể dục khóa chủ yếu là luyện ném bóng rổ, nam nữ trong lớp bắt đầu tản ra, phân thành nhiều nhóm khác nhau tìm những giá bóng trống để luyện tập. Lan Tư ngồi xổm dưới bóng Thôi Kỳ tránh nắng, cậu mặc đồng phục ngắn tay lộ ra một mảng da thịt trắng như ngọc. Bông xù đầu tóc mềm mại phất phơ lộ ra phần gáy nhỏ nhắn một tay có thể nắm hết, lại nhìn kỹ hơn có thể thấy đến mấy cái dấu hôn thần bí nằm rải rác khắp nơi.

Cậu ngồi ở giữa đội ngũ, xung quanh nam sinh thấy vậy liền vô tình lại cố ý xích lại gần giúp Lan Tư che khuất ánh nắng mặt trời, ánh mắt nóng rực gắt gao dính chặt trên người của cậu. Thôi Kỳ thấy vậy cau mày duỗi tay kéo cậu lên:" Đừng ngồi!".

Lan Tư ăn vạ không chịu đứng dậy, cậu ném tay hắn ra bĩu môi khó chịu nói:" Em không muốn! nắng muốn chết!".

Thôi Kỳ lực đạo tăng lên trực tiếp đem người một phen túm lên, Lan Tư giương mắt trừng hắn, mồ hôi trên mặt bị ánh mắng chiếu đến phảng phất như phát sáng, môi hồng răng trắng mặt mày xinh đẹp đến kinh tâm động phách.

Thôi Kỳ so với cậu lớn lên cao nên hắn không chút cố kỵ đem đầu Lan Tư ấn ở chính mình đầu vai nhàn nhạt nói:" Ngồi xổm lâu sẽ tê chân!".

Hắn dừng lại một chút đè thấp âm thanh:" Ngoan một chút! lát nữa giải lao thời điểm anh sẽ suy nghĩ có hay không nên mua sữa chua cho em!".

Bên Ngoài sân bóng rổ chính là một khu phố đi bộ, mỗi lần giải lao đều có rất nhiều học sinh cách một tầng hàng rào lén lút cùng chủ tiệm mua đồ ăn vặt, các thầy thể dục dù có nhìn thấy cũng đều mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.

Nghe được hứa hẹn lúc sau, Lan Tư mắt sáng lên, cậu cao hứng dùng sức gật đầu nói:" Được nha!".

Cậu không tiếp tục chống đối mà ngoan ngõa tránh ở Thôi Kỳ trong lòng, lười biếng giống mèo con ngáp một cái. Những người khác đều biết mối quan hệ của hai người đã trên cả tình bạn, phi thường thân mật nên chỉ có thể ghen ghét trừng mắt nhìn Thôi Kỳ.

Sau khi kết thúc thời gian luyện tập thầy giáo thể dục liền tập hợp học sinh lại dặn dò vài điều rồi cho cả lớp giải tán tự do hoạt động. Bọn học sinh nghe vậy phấn chấn hú hét bắt đầu chia thành hai phe rõ ràng, nam sinh thì chiếm lấy sân bóng rổ, nữ sinh thì tránh ở chỗ râm mát xem các nam sinh thi đấu, sau đó khe khẽ nói nhỏ thảo luận xem ai đẹp trai nhất.

Lan Tư ngồi ở sân bóng rổ khán đài ăn sữa chua đậu đỏ, mềm mềm mát mát lại hương hương ăn lên thập phần ngon miệng. Thôi kỳ mua cho cậu hai hộp sau lại cấm lan Tư không được tự ý mua, sợ cậu ăn nhiều sẽ bị đau bụng.

Cậu há miệng nhỏ bắt đầu nhấm nháp, phấn nộn đầu lưỡi như ẩn như hiện, ăn xong còn chưa đã thèm đem thìa liếʍ liếʍ đến khi không còn mùi vị gì nữa mới tiếc nuối buông ra. Nữ sinh ngồi cạnh cầu đều đã nhìn đến si ngốc, mặt cô đỏ lên chủ động bắt chuyện với Lan Tư. Nữ sinh còn đen chai đồ uống lạnh chưa kịp khui của mình tặng cho cậu.

Thôi Kỳ đang chơi bóng rổ nhìn qua vài lần đều nhăn mi, ở nghỉ ngơi giữa trận thời điểm liền bước lại chỗ Lan Tư, hắn trầm mặt một bên kéo cậu đi, một bên trừng mắt cảnh cáo nữ sinh vừa mới tiếp cận cậu, không cho cô ta có cơ hội lại gần.

Lan Tư vẫn hồn nhiên không biết hắn tức giận, cậu đã nghỉ ngơi đủ nên vẫn còn mười phần phấn chấn hứng thú bừng bừng đối với Thôi Kỳ nói.

" Em cũng muốn chơi bóng rổ! thêm em vào đội có được không".

" Không được!".

Thôi Kỳ không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt cậu, chơi bóng rổ không tránh khỏi đυ.ng chậm lẫn nhau, làn da Lan Tư như vậy nộn sẽ thực dễ bị thương.

Lan Tư chớp mắt cố ý ra vẻ chán nản nói:" Chính là mấy cái nữ sinh luôn tìm em nói chuyện, rất phiền a!".

Thôi Kỳ nghe xong quả nhiên dừng một chút, hắn tựa hồ như đang suy tư xem liệu có cách nào khác tốt hơn hay không. Lan Tư đứng một bên nôn nóng quơ quơ cánh tay, giọng nói mang chút mong chờ.

" Cả ngày ngồi trong phòng học rất buồn, em chỉ muốn đánh chơi chơi một chút, dù sao anh cũng sẽ bảo hộ em mà!".

Thôi Kỳ sắc mặt hòa hoãn xuống, hắn trầm mặc một lát rồi mới nắm tay cậu kéo đến chỗ đội bóng nghỉ ngơi, đứng trước toàn thể mọi người nói:" Thêm cậu ấy vào đội!".

Mọi người ánh mắt sáng quắc dính chặt vào Lan Tư, cũng bởi vì cậu gia nhập mà cẩn thận từng li từng tý. Họ đều tưởng chuyền bóng cho cậu, hống cậu vui vẻ, nhưng lại sợ dùng sức quá mạnh sẽ khiến cậu bị thương tới. Vì thế nên tất cả đội viên đều thở hồng hộc chạy đến, dù có mệt đến mấy cũng phải đưa bóng đến tận tay Lan Tư thái độ ân cần phảng phất như cậu chính là một món đồ làm bằng sứ.

Lan Tư không khách khí mà tiếp lấy bóng sau đó hướng về phía đối thủ phương hướng chạy, vây quanh cậu đều là mấy nam sinh cao to cường tráng, vậy mà lại chân tay luống cuống không dám cướp bóng, họ căn bản luyến tiếc nụ cười trên môi cậu chỉ âm thầm nhường đường, chờ Lan Tư ném trúng rổ liền tỏ ra ảo não thở dài, nhưng trong lòng lại vui vẻ muốn bay lên.

Lan Tư chơi đến vui vẻ cho nên ngay khi bị chủ lực của đối thủ từ phía sau đυ.ng ngã xuống đất thời điểm, cậu liền ngơ ra.

Càng quá đáng hơn chính là người đè ở phía trên cậu còn nhân cơ hội đem tay luồn vào trong chiếc quần giáo phục rộng thùng thình của Lan Tư, thô ráp lòng bàn tay hạ lưu dùng sức bóp cái mông tròn trịa cong vểnh lên dọa Lan Tư giật mình run rẩy. sau đó xa lạ thanh âm hòa lẫn cùng mùi hương nồng nặc của giống đực vang lên bên tai.

" Mông như vậy kiều, nhất định thao thực sảng!".