Chương 14: Lên đường

Hoa Hoài Quân si mê nhìn lấy sư tôn, chỉ nghĩ mọi thứ đều vừa lòng mình, ánh mắt lưu luyến trên đôi môi đỏ thắm của Nhậm Trường Không, chậm chạp không thể chuyển dời ánh mắt.

Yết hầu liên tục nhấp nhô ẩn dưới đạo bào tuyết trắng, Hoa Hoài Quân nhịp tim đập như sấm, nín thở chậm rãi đến gần mục tiêu, từng chút từng chút thêm gần, y cơ hồ có thể trông thấy màu ẩm ướt trên môi sư tôn, Hoa Hoài Quân mở to hai mắt không nhúc nhích nhìn về phía sư tôn đang ngủ say, chậm rãi cúi đầu, đôi môi lành lạnh nhàn nhạt đυ.ng chạm, mang đến một cảm giác vô cùng mềm mại, giống như là hồ điệp hôn đóa hoa, động tác cẩn thận từng li từng tí yêu thương, hơi thở xung quanh đều là mùi hương thơm mát trong trẻo của sư tôn.

Khóe mắt nhếch lên bất giác choáng đi vì xấu hổ, dung nhan diễm lệ đỏ bừng, cả vành tai cũng nóng rực, Hoa Hoài Quân chỉ cảm thấy thời khắc này hơi thở đều nhuốm màu ngọt ngào, làm cho y say đến không thể tự kiềm chế.

Lúc này, lông mi Nhậm Trường Không khẽ nhúc nhích, Hoa Hoài Quân giật mình, nhanh chóng lui về phía sau, vô cùng khẩn trương nhìn sư tôn trên giường.

Sau khi quan sát một hồi, phát hiện đây chỉ là động tác vô thức của sư tôn, trong lòng hoàn toàn yên tâm, thế nhưng nhịp tim vẫn đập dữ dội, không biết là do hoảng sợ hay là kích động.

Hoa Hoài Quân sờ lên khóe môi, cảm nhận được độ ấm vừa chạm vào, bất giác bật cười, trong mắt hiện lên tia sáng rực rỡ.

Y vừa hôn sư tôn của mình.

Hoa Hoài Quân dựa vào mép giường, chống cằm nhìn thoáng qua đôi môi đỏ hồng đang mím chặt của sư tôn, có nhiệt độ vừa rồi y để lại trên môi, sớm đã đem việc phải đi tìm Tô Nhược Bạch sang một bên rồi.

Cho nên khi Tô Nhược Bạch vừa quay lại, liền nhìn thấy Hoa Hoài Quân vốn lạnh mặt giờ phút này lại không có chút hình tượng quỳ bên mép giường, trên mặt lộ ra một nụ cười ngây ngô quỷ dị.

Cậu rùng mình một cái, nhẹ nhàng đặt gói đồ xuống bàn, rón rén đi về phía Hoa Hoài Quân, chưa kịp đi tới thì Hoa Hoài Quân đã quay đầu làm dấu xuỵt nhẹ.

Tô Nhược Bạch hiểu rõ gật đầu, nhìn Hoa Hoài Quân cẩn thận đắp chăn cho Huyền Vi sư thúc, trong lòng vẫn là hoài niệm.

Cậu thật sự không hiểu, Hoa Hoài Quân không khỏi cũng quá dính Huyền Vi sư thúc đi, khi còn bé dính người thì còn

được, làm sao lớn lên còn dính người như vậy. Mặc dù cậu cũng rất thích sư tôn của mình, nhưng tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không như vậy. . . Tô Nhược Bạch gãi gãi đầu, hình dung không ra cảm tưởng của mình, dù sao cậu chính là cảm thấy Hoa Hoài Quân có chút không bình thường.

Hai người bước ra khỏi cửa, Tô Nhược Bạch sờ lên cằm, Miêu Đồng oánh oánh tuyết quang, lại ngậm mấy phần lãnh ý " Trước tiên chúng ta không nên đem chuyện sư thúc chuyển thế công khai, bên phía Ma Tông gần đây cũng đang truy tìm." Y nghiêng đầu nhìn về phía trong phòng, ngữ khí chán ghét "Quả thực giống như con chó điên."

Hoa Hoài Quân đưa tay tiếp lấy bông tuyết đang rơi xuống lòng bàn tay, cụp mắt nhìn nó tan chảy, nhếch lên một nụ cười thản nhiên, giọng nói âm u băng hàn, vẻ mặt lạnh lùng đằng đằng sát khí. "Không sao, một ngày nào đó ta sẽ gϊếŧ đám cặn bã đó!"

Tô Nhược Bạch nhìn dáng vẻ như hiện tâm ma của Hoa Hoài Quân, vẫn có chút không thích ứng, Hoa Hoài Quân trăng thanh gió mát trước kia không về được nữa rồi, do dự một hồi vẫn là nhỏ giọng hỏi: "Vậy ngươi tu công pháp Tu La Đạo, Huyền Vi sư thúc có biết không?"

Hoa Hoài Quân giật mình, ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Bạch, đôi mắt cong cong, như không hiểu xen lẫn mùi tơ máu, "Sư tôn sẽ không biết."

Y cũng không có khả năng nói cho sư tôn biết.

Tô Nhược Bạch chớp chớp ánh mắt Miêu Đồng, khuôn mặt mập mạp tràn đầy tính trẻ con, nắm chuôi kiếm giãy giãy một chút: "Hoa Hoài Quân, ngươi như này có chút không tốt, nếu Huyền Vi sư thúc biết, khẳng định sẽ rất tức giận."

Hắn biết Hoa Hoài Quân nhiều năm như vậy vì thay Huyền Vi sư thúc báo thù, liều mạng tăng cảnh giới, có thể nói là không từ thủ đoạn, tình trạng. Cậu đã từng tận mắt nhìn thấy cảnh Hoa Hoài Quân chiến đấu đẫm máu Tu La, đối với

Hoa Hoài Quân, cậu là từ đáy lòng kính nể không thôi, thế nhưng không có nghĩa là cậu sẽ tán đồng tác phong làm việc của y, Tu La Đạo vốn dễ dàng nhập ma, lỡ có một ngày Hoa Hoài Quân không thủ vững đạo tâm nhập ma thì phải làm sao bây giờ?

Huyền Vi sư thúc là Thủ tịch trưởng lão của Thượng Thánh Tông, một đại môn phái của chính đạo, nhất định sẽ không chấp nhận việc đệ tử yêu quý của mình nhập ma.

Lại nói tới nếu sau này Huyền Vi sư thúc có khôi phục được ký ức, ắt hẳn vô cùng căm hận Ma Tông , nếu phát hiện ra đệ tử thân tín của mình thực sự đang tu luyện Tu La Đạo thì phải làm sao?

Tô Nhược Bạch vừa nghĩ tới, liền cảm thấy đầu muốn trọc, khϊếp sợ nhất chính là Hoa Hoài Quân cũng làm một chuyện kinh thiên động địa!

A, cậu không thể tưởng tượng được cảnh Huyền Vi sư thúc biết chuyện, người nhất định sẽ tức đến ngất mất! Tô Nhược Bạch quả thực xoắn xuýt muốn chết, trong lòng không thoải mái. Cảm thấy không nên nói cho sư thúc biết, nhưng lại không thể giấu diếm được, làm thế nào đều không tốt.

"Ta hiện tại đã có thể bảo hộ sư tôn! Những chuyện kia ta không hối hận." Hoa Hoài Quân khóe mắt hơi cong lên, nốt ruồi lệ nhỏ ở khóe mắt mờ đi trong ánh nắng, đồng tử băng lam sáng ngời, lộ ra sự thỏa mãn nho nhỏ.

Tô Nhược Bạch không được tự nhiên xoay người qua, chẳng biết tại sao, hốc mắt đột nhiên có chút nóng lên, Hoa Hoài Quân mấy ngàn năm qua quá khổ! Khổ đến mức khiến cậu một câu trách cứ đều không đành lòng nói.

Hắn hoàn toàn chính là dựa vào hận ý kinh người để chống đỡ, có lẽ còn có một tia hi vọng, một mình lẻ loi sống ba ngàn năm. Nhưng là, cũng may cũng may Huyền Vi sư thúc rốt cục đã trở về, cho dù trí nhớ không hoàn chỉnh, người vẫn là trở về.

"Được rồi, ngươi vui vẻ là được, dù sao ta cũng không xen vào chuyện của ngươi." Tô Nhược Bạch buồn bực chán chường nói, trong thanh âm có chút nghẹn ngào.

Hoa Hoài Quân nhìn tuyết rơi dày đặc bay khắp bầu trời, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.

“Hai người đang nói thầm cái gì vậy?” Nhậm Trường Không dựa vào cửa ngáp một cái, lau nước mắt sinh lý nơi khóe mắt, uể oải hỏi. Vừa mới ngủ một giấc tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy toàn thân thật lười biếng, một chút sức lực cũng không có nỗi.

Hoa Hoài Quân xoay người, đi tới chỗ Nhậm Trường Không, che đi làn da vô tình lộ ra trên cổ, đôi mắt cong cong đáp: "Không có nói gì thêm."

Nhậm Trường Không chớp chớp đôi mắt ướŧ áŧ ra hiệu với Tô Nhược Bạch cách đó không xa: "Bạch Bạch, lại đây."

Tô Nhược Bạch hơi có chút chột dạ nhìn Nhậm Trường Không một chút, chầm chập đi tới giữa hai người.

“Vừa rồi Hoài Quân chọc giận ngươi sao?” Nhậm Trường Không sờ sờ đỉnh đầu Tô Nhược Bạch, ngữ khí ôn hòa nói: “Ta kêu y xin lỗi ngươi.”

Tô Nhược Bạch đỏ mặt, mím môi không nói nên lời.

Ngao, làm sao bây giờ? Huyền Vi sư thúc tốt như vậy, cậu lại lén gạt hắn một chút chuyện quan trọng, Tô Nhược Bạch cắn môi áy náy vô cùng.

“Sao không nói chuyện? Hả?” Nhậm Trường Không nhìn Tô Nhược Bạch đang nhún vai khó hiểu nói đùa, “Chẳng lẽ là muốn ta xin lỗi?"

"Sư tôn."

"Sư thúc."

Hoa Hoài Quân cùng Tô Nhược Bạch đồng thanh nói.

“Được, được rồi, ta sẽ không nói nữa.” Nhậm Trường Không nhìn hai chú hổ con đang háo hức nhìn mình, nín cười nói.

Hắn nhìn mái tóc tuyết chói lọi của Hoa Hoài Quân dưới ánh mặt trời, suy nghĩ một lúc vẫn quay đầu về phía tiểu đồ đệ ôn nhu nói: "Hoài Quân, chúng ta trước tiên đi dãy núi Hàn Lĩnh phía bắc, ta cần một loại thực vật ở nơi đó."

Nhậm Trường Không quyết định vẫn là nên đi hái "Vĩnh sinh chi hoa", biến cậu học trò nhỏ trở lại hình dáng ban đầu, sau đó liền tìm bội kiếm của hắn cũng không muộn .

"Bạch Bạch, ngươi nghĩ như thế nào?"

Tô Nhược Bạch đỏ mặt gật đầu, Huyền Vi sư thúc trở về so với trước kia càng ôn nhu hơn ...

"Sư tôn muốn đi nơi nào chúng ta liền đi đến nơi đó." Hoa Hoài Quân vô cùng ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt thu thủy quen thuộc tràn đầy dịu dàng.

Nhậm Trường Không không được tự nhiên quay đầu, ho nhẹ một tiếng, tiểu đồ đệ nhìn hắn làm sao ánh mắt càng thêm chìm đắm, ngọt hắn đau răng.