Chương 13: Chiếm hữu

Hoa Hoài Quân lại dính lấy hắn một lúc lâu mới đứng dậy, phủi đi mái tóc đen hơi rối bù của Nhậm Trường Không, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu, hắn từng chữ từng chữ nói với người trước mặt: "Sư Tôn, ta thích người, ta thích người."

Càng về sau, thanh âm càng thêm khàn khàn. . .

Nhậm Trường Không bất đắc dĩ gật đầu: "Ta cũng thích Quân Quân."

Hoa Hoài Quân tay cứng đờ, ngược lại điềm nhiên mỉm cười như không có việc gì xảy ra. Kì thực trong lòng rất rõ, không giống, hai người bọn họ "thích" không giống nhau.

“Được, được rồi!” Nhậm Trường Không nhìn tiểu đồ đệ thất thần khó hiểu, quả thực không hiểu Hoài Quân sao lại còn không vui, chỉ có thể giả vờ như vô ý nói ra: "Ngươi đi tìm Tiểu Bạch an ủi hắn một chút."

Hoa Hoài Quân quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ: "Ta không đi."

Nhậm Trường Không liền giật mình, nhìn vẻ mặt đạm mạc của Hoa Hoài Quân, có chút không vui: "Thật không đi?" Hắn nhấn mạnh giọng điệu.

Hoa Hoài Quân toàn thân chấn động, chậm rãi cúi đầu, không ai biết y đến cùng đang suy nghĩ gì, thế nhưng một lát sau y vẫn là đi ra ngoài!

Nhậm Trường Không thở phào nhẹ nhõm đứng dậy, cơn đau ở lưng dưới tê dại khiến hắn càng thêm không vui, hắn chậm rãi tiến đến bên giường, sau đó nằm xuống, hai mắt mờ mịt nhìn vào tấm màn trước mặt. .

Cho dù hắn không thừa nhận, ba ngàn năm trôi qua cũng không thể quay lại, tiểu đồ đệ nhất định sẽ phi thăng lên trước hắn, có thể sau mấy trăm năm, hắn sẽ không còn được gặp lại y nữa!

Thanh Hư đã ở thượng giới, với đạo tâm đơn giản của Tô Nhược Bạch khẳng định có thể phi thăng, chẳng qua là vấn đề thời gian sớm hay muộn, nếu tiểu đồ đệ của hắn vẫn giữ bộ mặt lạnh như băng chán ghét người khác, đến thượng giới bị người khi dễ thì phải làm sao? Huống chi y sinh ra lại mỹ mạo như vậy....

Nhậm Trường Không tâm phiền ý loạn đem mặt đè trên gối, cảm thấy lòng mẹ bao la như biển thái bình của hắn không có thuốc chữa! Hoa Hoài Quân so với hắn hiện tại không biết mạnh mẽ hơn bao nhiêu lần, hắn thế mà còn lo lắng cho oắt con sau khi phi thăng, hận không thể ở khắp nơi chăm sóc y.

Hắn nhịn không được thầm nghĩ: Đây có thể là sức mạnh của việc nuôi dạy con cái?

Nhậm Trường Không lại nghĩ tới Hệ Thống, hắn cũng xem Hệ Thống như là con mình, nhưng sao hắn lại không nhọc lòng thành bộ dạng này?

Suy nghĩ lung tung một hồi lâu, Nhậm Trường Không nhịn không được thở dài một hơi, nuôi con nhỏ thật là khó a, hắn quyết định về sau sẽ không nuôi con nhỏ nữa!

Một tiếng cọt kẹt, cửa bị đẩy ra, Nhậm Trường Không ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa, không ngờ lại là Hoa Hoài Quân, không khỏi nghi hoặc lên tiếng: "Ngươi không phải đi tìm Bạch Bạch sao?"

Hoa Hoài Quân đi vào, mặc áo bào trắng đạo sĩ khiến y càng thêm chói mắt, thản nhiên ngồi ở mép giường, phất tay áo lấy ra bình ngọc nhỏ màu trắng trong lòng bàn tay, hạ mắt nói nhỏ: “Ta đợi lát nữa sẽ đi.” Y mím môi mỏng, một mặt áy náy nói: "Vừa rồi ta có phải là quá lỗ mãng không, ta nhìn Sư Tôn sắc mặt không tốt, là nơi nào thụ thương sao?"

Nhậm Trường Không khó hiểu đỏ mặt lên, hắn luôn cảm thấy Hoa Hoài Quân trong lời nói có thâm ý, thế nhưng hắn nhìn hai con ngươi thu thủy trong vắt gợn sóng, lại không được tự nhiên ho khan một tiếng, mơ hồ nói: "Không, không có gì, chính là không cẩn thận đập trúng."

"Sư Tôn còn đang trách ta sao?" Hoa Hoài Quân mí mắt rủ xuống, ngữ khí ai oán, đuôi mắt hất lên, giống như hoa đào, bên trong tràn đầy vẻ u sầu.

Nhậm Trường Không đau răng muốn chớt, làm sao tiểu đồ đệ sau khi lớn lên lại càng thêm khúm núm! Rõ ràng trước đó vẫn là bộ dạng lạnh lùng tàn nhẫn!

“Không có trách ngươi, ta vừa rồi đυ.ng phải lưng dưới, ta đi chậm rãi là được.” Nhậm Trường Không giải thích, hắn sợ tiểu đồ đệ chu đáo của mình nghĩ nhiều.

Hoa Hoài Quân ngồi xổm xuống, thân hình cao lớn co rụt lại trước giường, có chút đáng thương mà nhìn chằm chằm Sư Tôn của y, lông mi dày không ngừng chớp chớp: "Vậy ta giúp sư tôn bôi thuốc."

Nhậm Trường Không còn chưa kịp cự tuyệt, tiểu đồ đệ đã ngậm oán mang khuôn mặt buồn khẩn thiết nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt đầy ủy khuất..

"Chỉ một lần này thôi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!" Nhậm Trường Không cam chịu đem mặt úp trên gối đầu, thanh âm ngột ngạt.

Hoa Hoài Quân nhìn sư tôn nằm ở trên giường, tim khẩn trương đập thình thịch, y giật giật ngón tay, mới phát hiện trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, y che kín trái tim, không dễ dàng nhận ra tiếng lòng ẩn trong tim của mình.

“Vậy, vậy Sư tôn, nên, nên cởi nó ra như thế nào?” Hoa Hoài Quân nói xong mới nhận ra mình vừa loạng choạng vừa lo lắng, khuôn mặt diễm lệ ửng hồng, cả người phảng phất như đang nằm mơ.

Nhậm Trường Không thờ ơ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của tiểu đồ đệ, không khỏi lấy làm lạ hỏi: "Quân Quân, ngươi rất nóng sao?"

Hoa Hoài Quân tay run run, vội vàng ổn định tinh thần, "Không có, ta, ta chỉ là vừa nghĩ tới sư tôn lại lần nữa trở lại bên cạnh ta, rất cao hứng."

Nhậm Trường Không buồn cười gõ gõ trán của y: "Đứa nhỏ ngốc."

Sau đó liền quay lưng đi, đem ngoại bào cởi xuống, sau đó cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người, nằm xuống chiếc giường êm ái "Tốt, có thể xoa rồi."

Khi Nhậm Trường Không vẫn còn là đại lão, thường đi mấy động thiên phúc địa để săn bảo vật, không tránh khỏi gặp phải mấy yêu thú khó chơi, thương tích cũng là chuyện thường xảy ra, mỗi lần như vậy tiểu đồ đệ nhà mình liền rưng rưng nước mắt thoa thuốc cho mình. Cho nên Nhậm Trường Không cũng không có suy nghĩ nhiều, nhắm mắt lại liền ngưng thần nghỉ ngơi.

Hoa Hoài Quân từ khi nghe thấy tiếng áo bào đầu nhẹ rơi xuống, liền cảm thấy cổ họng khô khát muốn chết, ánh mắt dao động không ngừng, chính là không dám ngẩng đầu nhìn, nhịn không được dùng sức bóp bóp lòng bàn tay, cố gắng kiềm chế hô hấp có chút thô trọng, sau đó mới nhẹ nhàng chậm rãi ngẩng đầu, chờ y định thần lại ánh mắt, nhìn về phía lưng của sư tôn ,trên thắt lưng có một vết bầm tím rất lớn, ở giữa thậm chí đều ứ đen, trong lòng không khỏi đau lòng, nơi nào còn có ý nghĩ khác.

Đầu ngón tay bôi dược cao nhẹ nhàng đắp lên vết thương, dược cao lành lạnh rất nhanh hòa tan, cường độ vừa phải chậm rãi xoa nắn, da thịt kề nhau ở giữa, rất nhanh truyền đến từng đợt nhiệt độ thoải mái dễ chịu, thư giãn không còn cảm thấy đau đớn phần eo, Nhậm Trường Không nhịn không được thấp giọng rêи ɾỉ một chút, thanh âm bởi vì ở dưới gối đầu nên có vẻ hơi nho nhỏ không rõ.

Hoa Hoài Quân tay run một cái, xém chút không khống chế được sức lực, luồng nhiệt lượng đều đặn từ đầu ngón tay truyền đến toàn thân khiến y choáng váng. Y cảm giác được vành tai nóng rực như lửa đốt, khuôn mặt càng thêm sắc như xuân hoa.

Hắn chóng mặt nghĩ : thanh âm của sư tôn thật là dễ nghe. . .

Thon dài đầu ngón tay thuận theo vết thương không ngừng án lấy, dùng lực vừa đủ khiến Nhậm Trường Không cảm thấy buồn ngủ, hắn cố gắng vật lộn một phen, vẫn là không chịu được buồn ngủ, cọ xát gối đầu, nghiêng đầu liền nhắm lại yên giấc.

Nhất thời trong phòng im ắng, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở ngủ say nhàn nhạt.

Hoa Hoài Quân nín thở, thấy sư tôn đã hoàn toàn ngủ say, liền dừng động tác.

Sư Tôn ngoại bào rơi xuống tại trên chăn bông, áσ ɭóŧ xộc xệch lộn xộn quanh eo, mái tóc đen buông xuống như thác nước rối tung trên làn da như ngọc, khuôn mặt còn hiện ra tia ửng hồng vì say ngủ.

Hoa Hoài Quân chợt nhận ra sư tôn trở lại thật sự rất yếu, thân hình cùng y tương tự, thế nhưng trong cơ thể linh lực rỗng tuếch, mới khó khăn lắm chẳng qua ở Luyện Khí kỳ mà thôi, so với sư tôn trước kia hoàn toàn khác nhau một trời một vực!

Trước kia Sư Tôn cường đại cỡ nào, một thanh Thiên Cơ kiếm càn quét ba ngàn giới, uy danh hiển hách, đã từng là cường giả đỉnh cấp thế giới tu chân, dù là người vẫn lạc ba ngàn năm, người cũng là truyền thuyết cường đại nhất phiến đại lục này.

Thế nhưng là, người bây giờ lại giống như một con thú nhỏ vô tư ngủ say sưa.

Hoa Hoài Quân ngồi xổm người xuống, dùng ánh mắt cẩn thận quan sát dung nhan của sư tôn, trong lòng sôi trào không muốn người khác biết mịt mờ bí mật.

Sư Tôn hiện tại yếu đi, vậy y có thể nuôi sư tôn rồi? Tựa như khi còn bé sư tôn nuôi mình, y khẳng định sẽ đem sư tôn nuôi trắng trắng mập mập. Mỗi ngày sáng sớm hắn có thể buộc tóc cho sư tôn, y có thể thay áo cho sư tôn, còn có thể lấy hết thiên tài địa bảo nhiều vô số cho người hưởng dụng. . .

Sư Tôn sẽ nguyện ý sao? Hoa Hoài Quân có chút mờ mịt, lại có chút hưng phấn, có thể chứ? Hẳn là có thể a?

Ý nghĩ này cuộn càng ngày càng lớn giống như một quả cầu tuyết, chiếm toàn bộ tâm trí của Hoa Hoài Quân, toàn bộ

đều là hình bóng sư tôn ngoan ngoãn chờ y đút cho người ăn.

Y che gương mặt đỏ rừng rực, đôi đồng tử thu thủy băng giá thỉnh thoảng lộ ra giữa những ngón tay y lại sáng rực một cách đáng sợ!! Bên trong đều là lòng ham chiếm hữu đậm đặc tan không ra thâm trầm ám sắc chính y cũng không phát hiện được.

Y thật rất muốn nuôi nấng Sư Tôn nhỏ bé của mình.