Chương 5.2

Buổi tối Lâm Thủy Trình làm bao tử heo, nấu canh cải thảo cùng tôm xào măng tây thanh đạm thơm ngon, dùng cháo trắng thay thế cơm tẻ nấu với hột vịt bách thảo cùng thịt nạc. Làm dạ dày khó chịu của Phó Lạc Ngân giảm đi nhiều.

Trong khi chờ hắn ăn cơm,Lâm Thủy Trình đi tắm. Mỗi lần Phó Lạc Ngân tới, Lâm Thủy Trình sẽ tắm rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới một lần.

Phó Lạc Ngân một bên từ từ uống cháo, một bên xử lý các loại công việc. Đợi đến khi hắn đem mọi chuyện làm xong cháo cũng đã nguội, hắn mới phát giác Lâm Thủy Trình vẫn chưa đi ra.

Phó Lạc Ngân đứng dậy đi vào phòng nhìn một chút.

Phòng tắm trong phòng ngủ lớn mang hơi nước mờ mịt, mèo bò sữa ngồi xổm bên cửa hơi lo lắng dùng móng vuốt cào cào vách tường kêu meo meo.

Phó Lạc Ngân đẩy cửa đi vào, nhiệt khí bốc lên ầm ầm, Lâm Thủy Trình nằm trong bồn tắm nhắm hai mắt đang ngủ.

Thời điểm hắn tiến vào mang theo hơi lạnh làm Lâm Thủy Trình có phần không thoải mái, nước đã nguội lạnh, Lâm Thủy Trình hướng vào bên trong co rút lại, chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh.

Phó Lạc Ngân trực tiếp đem cậu từ trong bồn tắm vớt ra, Lâm Thủy Trình kinh hãi cả người giống như đuôi cá nảy lên lại bị hắn nhấn về trong l*иg ngực, ngã xuống giường một cách thô bạo.

Phó Lạc Ngân đêm nay vốn quyết định nghỉ ngơi thật tốt, thế nhưng vừa thấy được bộ dáng này của Lâm Thủy Trình như thể gặp quỷ không khống chế được.

Buổi tối Lâm Thủy Trình lại bị hắn làm khóc, rút ra rút vào mà khóc thút thít lại yêu kiều cọ sát tựa như yêu tinh. Cậu buông thả không biên giới —— cũng không phải là không chịu nổi thật, làm bộ làm tịch như vậy có hơi giả tạo.

Phó Lạc Ngân rất thiếu kiên nhẫn với diễn xuất của cậu, càng sẽ không dỗ dành, thấp giọng ép cậu hỏi: "Còn khóc không?"

Lâm Thủy Trình như là thật sự không hiểu, hoặc là khắc chế không nổi, cậu chui vào l*иg ngực hắn trầm thấp nức nở nói hai chữ để xin tha. Phó Lạc Ngân mới đầu không phản ứng kịp, sau đó cả người hơi chấn động một chút: "Cậu nói gì?"

"Lão công." Lâm Thủy Trình mơ mơ màng màng nói, "Anh làm em đau quá."

Cậu cầm lấy cổ tay Phó Lạc Ngân, vừa oan ức lại tức giận. Bọn họ một là quân nhân, một là học sinh quanh năm ngâm mình ở phòng thí nghiệm, thân hình sức mạnh đều cách xa, cậu dùng lực nắm lấy giống như con mèo nhỏ gãi gãi vậy. Phó Lạc Ngân muốn động, Lâm Thủy Trình căn bản không cách nào chống cự.

Phó Lạc Ngân đầu tiên là thấy buồn cười —— Lâm Thủy Trình còn thật đem đoạn quan hệ này nghĩ nghiêm túc như vậy, sau lại cảm thấy một nơi nào đó dưới đáy lòng trở nên mềm nhũn còn có một loại rung động kỳ diệu nào đấy.

Được người yêu thích cũng không phải một chuyện xấu.

Nghĩ đến việc còn ở lại nơi Lâm Thủy Trình thời gian dài, hắn thả nhẹ động tác, do dự một chút nhẹ nhàng hôn lên hai gò má cậu: "Được rồi, đừng khóc, tôi nhẹ chút là được."

Lâm Thủy Trình lúc này mới ngừng khóc: "Anh nói chuyện nhớ giữ lời."

Hắn sẽ không dỗ người, trước đây ngay cả khi cùng Hạ Nhiên ở bên nhau hắn cũng chưa từng dỗ. Hạ Nhiên nhiều tâm tư, cậu ta được cha đích thân dạy dỗ học được một chút chủ nghĩa đại nam tử, lúc đó nhuệ khí hai người chưa bị cuộc sống mài sáng, mũi nhọn đấu với đao sắc, khắp nơi tổn thương lẫn nhau. Đừng nói dỗ người, hai người gây gổ đều là trực tiếp ném sách đánh nhau.

Năm tháng dài lâu rốt cuộc vẫn thay đổi trên người hắn một vài thứ.

Phó Lạc Ngân nhìn con mắt cậu đỏ hoe bộ dáng chơi vui, thấp giọng nói: "Cậu là người đầu tiên được hưởng thụ đãi ngộ này của tôi, Lâm Thủy Trình."

Không biết Lâm Thủy Trình có nghe rõ không, lại tới cắn hắn, lần này không cắn trúng rồi thở phì phò trong mê man rơi vào mộng đẹp.

Hôm sau cậu rời giường, Phó Lạc Ngân trước sau như một không ở đây.

Lâm Thủy Trình mất mười phút để xuống giường, chống đỡ toàn thân khắp nơi đều rả rời.

Trước đây Phó Lạc Ngân mấy tháng tới một lần sẽ ở chỗ cậu bốn, năm ngày, cậu khá thích tần suất kia. Hiện tại mỗi ngày đến, mỗi ngày sống mơ mơ màng màng, Lâm Thủy Trình cũng có chút không chịu nổi, quan trọng hơn là quấy nhiễu việc học của cậu hàng ngày.

Cậu lục lọi lấy ra điện thoại, muốn hỏi Chu Hành một chút là tình huống gì, sau khi do dự một hồi vẫn bỏ qua.

Có lẽ Phó Lạc Ngân sẽ không ở đây lâu.

Nhưng nếu như Phó Lạc Ngân muốn ở đây rất lâu thì sao? Hắn dù sao đã đem đồ dùng hàng ngày để lại hết bên này.

Lâm Thủy Trình xoa xoa tóc khe khẽ thở dài.

Cậu lấy ra thuốc mỡ chống viêm trong hòm thuốc nhịn đau tự thoa thuốc cho mình, sau đó lên đường đi đến trường.

Hôm nay bầu trời u ám vẫn đang mưa như cũ. Sáng sớm không có nhiều người, trước cửa sổ viện ngừng một chiếc xe đỏ chói rất loá mắt có giá trị không nhỏ, học sinh đi ngang qua thảo luận bàn tán về nó.

Lâm Thủy Trình một bên dùng di động xoát số liệu báo cáo, một bên chuẩn bị thu ô tiến vào lầu thí nghiệm của nghiên cứu sinh. Trong phút chốc thu ô cậu không thấy rõ đồ vật trước mắt, bị một nữ sinh va thẳng vào một phát liền lùi về sau vài bước ngã trên mặt đất.

Trên người cậu vốn không thoải mái, eo đến bây giờ còn mơ hồ đau, bị ngã một cái như vậy chậm chạp không đứng dậy được, áo khoác và tay cũng bị dính nước bùn.

"Thật xin lỗi thật xin lỗi! Tớ đi quá gấp không chú ý tới cậu, thật sự xin lỗi! Cậu đem áo khoác cởi ra tớ giúp cậu giặt nha" Trước mặt là một cô gái rất xinh đẹp, xông lên dùng khăn giấy ướt giúp cậu lau chùi, liều mạng nói xin lỗi.

Lâm Thủy Trình lắc đầu ngăn cản động tác của cô gái, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu."

Cậu có hơi khiết phích, mặc dù hiện tại khó chịu, nhưng có thể mượn phòng ký túc xá của trợ giáo giặt quần áo, lúc tiến vào phòng thí nghiệm thì mặc áo blouse trắng là được rồi.

Lâm Thủy Trình thu ô đi vào.

Nữ sinh đυ.ng ngã cậu quay đầu nhìn cậu một cái, lấy điện thoại ra gọi điện, hạ thấp giọng nói: "... Đúng, thấy được, sẽ không nhận sai, đuôi mắt có một nốt ruồi đỏ."

Phía bên kia điện thoại không biết nói câu gì, nữ sinh ung dung trả lời: "Có chỗ nào đẹp mắt như cậu? Nhiên Nhiên, cậu không cần nghĩ nhiều, bọn họ đều nói trong lòng Phụ nhị chỉ có mình cậu. Vừa vặn lần này tớ chuyển chuyên ngành đến tổ số liệu, tớ giúp cậu gặp gỡ cậu ta, là cọp hay là mèo, thử một lần sẽ biết."