Chương 12: Cọng giá nhỏ này sao có thể giả vờ như vậy chứ

Diệp Linh Lang nói tu luyện liền luyện, sau khi gặm vài linh quả thì bắt đầu nhanh chóng tiến vào trạng thái đả tọa tu luyện.

Bạch kiếm đi nửa ngày mới trở về, lúc về quả nhiên có mang theo ba quả Xích Diễm.

Nhìn ba quả Xích Diễm vừa to trò lại đỏ tươi, nước miếng của nàng đều chảy xuống, nàng vẫn còn nhớ như in cảm giác ăn nó hôm trước, linh khí sung túc cũng vô cùng ngon miệng.

“Tiểu kiếm, làm rất tốt!”

Diệp Linh Lang duỗi tay đi lấy một quả, đang chuẩn bị bỏ vào miệng cắn thì âm thanh lành lạnh của bạch kiếm lại truyền đến.

“Nếu ngươi muốn hiện tại chết bất đắc kỳ tử, vậy nhanh chóng đem chúng nó ăn hết đi.”

Diệp Linh Lang không khỏi bị lời này làm đứng hình, miệng cũng khép lại, vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm bạch kiếm.

“Ngươi trước đó không lâu vừa mới ăn một quả đúng không? Chỉ bằng chút xíu tu vi này mà ngươi cũng dám trực tiếp ăn, ta rất bội phục dũng khí của người đó. Ăn rồi cũng thôi đi, nhưng lần trước ăn quả Xích Diễm Quả làm linh lực bạo trướng, khiến kinh mạch bị cưỡng ép mở rộng, lúc này còn chưa khôi phục ngươi lại muốn ăn một quả nữa, không phải là đang chê sống lâu quá sao?”

“Ngươi không thể nói chuyện tử tế được sao?”

“Không thể.”

Diệp Linh Lang nâng tay lên sờ sờ cổ tay trái, gần như sắp đánh thức rắn nhỏ trên cổ tay, bạch kiếm sợ tới mức lập tức xin lỗi.

“Thực xin lỗi, ta sai rồi. Ta vừa nãy đã chết qua một lần, hiện tại ta lần nữa sống lại, là một thanh kiếm tốt vô cùng văn minh và lễ phép.”

Diệp Linh Lang hừ cười một tiếng, chủ nhân nhà ngươi còn ở trên tay ta đây này, trị không được ngươi chắc?

Bất quá, nàng cũng chỉ là muốn hù dọa thanh kiếm ngốc lại hung dữ này thôi, cũng không thể chỉ vì chút khắc khẩu này mà đi đánh thức rắn nhỏ đang ngủ say, nó không đau lòng thì nàng cũng đau lòng

“Nhớ kỹ, không có lần sau nữa.”

Thật là cáo mượn oai hùm mà, cọng giá nhỏ này sao lại có thể giả vờ như vậy chứ?

“Ta có thể cùng ngươi thương lượng một chuyện không?”

“Nói đi.”

“Đừng tự tiện đặt mấy cái tên chẳng ra gì cho ta, tiểu kiếm gì chứ? Lão tử so với tổ tiên mấy trăm của ngươi còn lớn hơn nhiều, hơn nữa lão tử cũng có tên!”

“A, vậy lão tiên sinh tên họ là gì vậy?”

Này.... thật làm người khác muốn nổi điên mà, cọng gia nhỏ này sao lại có thể âm dương quái khí đến vậy chứ?

“Huyền Ảnh.”

“A! Huyền Ảnh?”

“Thế nào?”

“Chưa từng nghe qua.”

Chủ nhân, ta hiện tại làm thịt nàng, xong rồi một lần nữa đi tìm túi máu khác cho ngài đi, thật sự là nhịn không nổi mà.

Mắt thấy Huyền Ảnh lại muốn nổi trận lôi đình, Diệp Linh Lang chậm rãi sờ lên cổ tay trái một chút.

Trong khoảnh khắc, thế giới an tĩnh, Huyền Ảnh thuận thế nằm ở trên bàn, không hề động đậy.

Diệp Linh Lang vừa lòng thu tay, một thanh kiếm thì phải yên lặng trầm ổn chứ, sao lại nhiều chuyện như vậy.

Nàng đem quả Xích Diễm bỏ vào trong nhẫn, sau đó tiếp tục đả tọa tu luyện.

Nhưng mà linh khí ở Thanh Huyền Tông thật sự là quá loãng, nàng hầu như không cảm nhận được linh khí.

Diệp Linh Lang thở dài.

“Huyền Ảnh.”

Huyền Ảnh vẫn không nhúc nhích, không hề phản ứng.

“Ngươi lại giả chết nữa, ta liền…”

“Có bản lĩnh ngươi đừng lấy chủ nhân tới uy hϊếp ta, động một chút liền lấy ngài ấy ra uy hϊếp, tính là hảo hán gì chứ!”

“Ta lại không phải là hảo hán, ta chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, ngươi cùng lại đi cùng ta giảng đạo lý to lớn gì? Ta cũng nghe không hiểu.”

Nó bảo đảm, chờ một ngày chủ nhân tỉnh lại, nó nhất định đem cọng giá nhỏ xíu này băm ra xào lên, cho chủ nhân đổi món mới!

“Có việc thì nói!”

“Nơi này linh khí quá loãng, ngươi dẫn ta đi vào chỗ có nhiều linh khí trong bí cảnh đi, ta muốn tu luyện.”

“Chỉ bằng tư chất này…”

Huyền Ảnh còn chưa cười nhạo xong, đã bị Diệp Linh Lang liếc mắt cảnh cáo.

“Thì thế nào?”

“Cũng không phải là không thể luyện.”

“Hử?”

“Ít nhất đánh bại mấy con cá tôm nhỏ xíu ở hạ Tu chân giới này không phải vấn đề lớn.”

“Hả?”

“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta đang nói thật đấy. Tuy rằng ngươi hiện tại chỉ có ba linh căn, nhưng mà dựa vào thể chất đặc biệt này, ngày sau lĩnh ngộ hay sinh ra càng nhiều linh căn cũng không thành vấn đề, nếu chịu nỗ lực lại có thể gặp được cơ duyên tốt mà nói, tu luyện ra chín linh căn cũng không phải là không có khả năng.”

Lời này làm Diệp Linh Lang sửng sốt một chút, nó đang nói gì thế?

“Linh căn không phải càng ít càng tốt? Càng thuần thì càng quý sao?”

“Ngươi đang nói mê sảng gì đó? Một cái linh căn dù tu luyện đến tận cùng cũng là một cái thôi, có thể so với người tu luyện cả chín linh căn đến mức cao nhất sao? Một đám con kiến các ngươi sở dĩ cảm thấy linh căn càng ít càng tốt, đơn giản là bởi vì các ngươi dù chỉ một cái cũng tu luyện không xong rồi, đương nhiên không dám nghĩ đến đồng thời luyện chín cái.”

Huyền Ảnh trào phúng một hơi.

“Luyện không được thì nói linh căn nhiều không tốt, đây không phải là tự mình lừa gạt mình sao? Kết quả còn có nhiều người bị lừa như vậy, đem nó coi như chân lý.”

Diệp Linh Lang chống cằm lâm vào trầm tư, dựa theo lý luận của Huyền Ảnh, vậy linh căn của nàng chẳng phải là có ưu thế hơn nữ chủ sao?

Diệp Dung Nguyệt là Đơn linh căn, có thể nhanh chóng tu luyện, nhanh chóng đột phá.

Mà nàng là có tới ba linh căn, cần phải tuy luyện hết cả ba linh căn, tốc độ tự nhiên chậm hơn nàng ta, cũng so với nàng ta càng nỗ lực hơn. Nhưng nếu có thể đồng thời luyện tốt cả ba, đè đầu Diệp Dung Nguyệt còn không phải là chuyện nhẹ nhàng sao?

Tưởng tượng như vậy, Diệp Linh Lang cả người đều hưng phấn, đứng phắt dậy.

“Đi! Chúng ta lập tức đi tu luyện đi!”

Huyền Ảnh bị nàng bất ngờ hét lên làm cho sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần lại cảm thấy buồn cười, quả nhiên chỉ là đứa nhỏ, thật ấu trĩ.

Được Huyền Ảnh dẫn dắt, Diệp Linh Lang một lần nữa lại trở về chỗ ao hoa sen kia, vừa cảm nhận được linh khí nồng đậm vây quanh, mỗi tế bào trong thân thể nàng đều như đang kêu gào xông lên.

Nàng nhanh chóng ngồi xuống đả tọa, nhắm mắt lại tu luyện.

Huyền Ảnh ở xung quanh lắc lư một hồi, nhìn thấy cọng giá nhỏ đúng là nhanh chóng tập trung toàn bộ tinh thần vào tu luyện, thật sự có chút nhịn không được, lau mắt mà nhìn.

Nàng tuy rằng ấu trĩ lại tức người, keo kiệt lại còn độc miệng, nhưng định lực lúc tu luyện là thật sự không tồi, nếu có thể kiên trì như vậy, không chừng về sau thật đúng là có thể bay thẳng lên cao, làm người chói mắt.

Vì vậy, những ngày kế tiếp, Diệp Linh Lang ban ngày thì chạy đi tìm Đại sư huynh học tập kiếm pháp, ban đêm chạy đến bí cảnh để tu luyện.

Nàng ban đầu chỉ tu luyện Mộc linh căn, lần trước ăn một quả Xích Diễm đã đem Mộc linh căn tu luyện tới Luyện Khí trung kỳ, nhưng hiện tại nghe theo Huyền Ảnh, nàng mượn dùng linh khí ở bí cảnh, tốn một tháng thời gian đem Thủy - Hỏa hai linh căn còn lại cũng tu luyện tới Luyện Khí trung kỳ.

Cả ba linh căn đều đạt Luyện Khí trung kỳ, tuy rằng tu vi không có tăng lên, nhưng nàng có thể cảm giác được cơ sở của mình càng trở nên càng vững chắc, cả người cũng vững vàng trầm ổn hơn, dù là lúc vận chuyển linh lực hay là tu luyện kiếm pháp, sự thông thuận hay khí thế đều trở nên không giống nhau.

Nàng dám khẳng định, nếu có một người có tu vi giống nàng đứng ở chỗ này, nàng tuyệt đối có thể một kiếm đánh bay.

Sau khi có được thành quả tốt đẹp, nàng lại dùng ba tháng thời gian đem ba linh căn cùng tu luyện tới Luyện Khí hậu kỳ.

Nàng chẳng những tự mình tu luyện, còn mỗi ngày đều ở bên cạnh Đại sư huynh lải nhải nhắc nhở hắn cũng cần tu luyện nhiều hơn. Nói đến mức Đại sư huynh mỗi lần vừa thấy nàng liền theo bản năng báo cáo thành quả tu luyện.

Bên trong bí cảnh, từng đóa sen xanh còn ở trong ao tản ra ánh sáng, Diệp Linh Lang đang ngồi đả tọa bên cạnh, hai cánh mi dài rung động một chút rồi mở ra, sau đó nàng vèo một cái từ dưới đất đứng lên.

“Xong rồi!”

Huyền Ảnh bị nàng kêu to một tiếng đánh thức, cả thanh kiếm nháy mắt đều táo bạo.

“Ngươi cứ bất ngờ hô to gọi nhỏ làm gì!”

“Trong nguyên tác ghi lại, bốn tháng sau Diệp Dung Nguyệt đi theo đại sư huynh của nàng ta từ Thất Tinh Tông đi đến Tây Sơn bí cảnh, giải cứu đồng môn đang bị một ma đầu nhỏ nhốt lại.”

“Diệp Dung Nguyệt là thứ gì”

“Đó không quan trọng, quan trọng là ma đầu nhỏ kia hình như gọi là Quý Tử Trạc!”

“Quý Tử Trạc lại là cái gì?”

Huyền Ảnh vừa mới hỏi xong đã bị bị nàng túm lấy lao ra ngoài, sau đó Diệp Linh Lang gọn gàng nhảy lên thân kiếm.

“Mau quay về tìm Đại sư huynh của ta!”