Chương 11: Cùng trời đất, cùng vận mệnh tranh đấu

Diệp Linh Lang sau khi đứng vững trên mặt đất, hắc kiếm lại lấy lòng bay đến trước mặt nàng.

“Ta không cần ngươi, ngươi tự đi đi!”

Hắc kiếm lập tức ở trước mặt nàng quơ quơ không ngừng, tuy rằng không mở miệng nói chuyện nhưng Diệp Linh Lang cũng có thể nhìn hiểu ý của nó.

Chắc là đang chất vấn nàng sao lại lật lọng, vừa lúc nãy rõ ràng đã đồng ý thu nhận.

“Ta còn nhỏ tuổi như vậy, lời của đứa nhỏ nói ngươi cũng tin sao? Thật sự là ngây thơ mà.”

Hắc kiếm nóng nảy, nàng nói chuyện không giữ lời gì hết, lại còn có vẻ hợp tình hợp lý như vậy? Nó tức giận chọc chọc không khí liên tục đến hoa cả mắt, cảnh cáo Diệp Linh Lang nó cũng không phải dễ chọc đâu.

Diệp Linh Lang không khỏi buồn cười, lời cảnh cáo của tên này nàng lúc nãy đã được lãnh giáo, không có uy lực gì, đến cuối cùng vẫn là chính nó chịu thua, nàng không hề lo lắng.

Hơn nữa nó hiện tại có việc cần nàng, đương nhiên càng không thể lỗ mãng.

Tuy rằng không rõ lắm, nhưng có vẻ như máu của nàng là phải tự nguyện cho đi thì mới có thể dùng, trực tiếp gϊếŧ người lấy máu hình như không được, cho nên nó không có cách nào chỉ có thể xụ mặt lấy lòng.

Có lẽ đây cũng là lý do vì sao trong nguyên tác Diệp Dung Nguyệt lấy đi tâm đầu huyết của nguyên chủ vẫn luôn không thể sử dụng.

Nhưng nàng có thể chắc chắn, Diệp Dung Nguyệt sau này nhất định sẽ tìm được biện pháp sử dụng thôi.

Nghĩ như vậy nàng đối với nữ chủ lại càng chán ghét, hắc kiếm này tốt xấu còn biết lấy lòng nàng để đổi máu, còn nữ chủ được cha mẹ của nguyên thân yêu thương nuôi lớn, lại chỉ chờ nàng bị nhóm liếʍ cẩu gϊếŧ chết rồi chạy đến lấy tâm đầu huyết, có thể dùng hay không tạm thời không quan tâm, tóm lại cứ lấy đi trước, quả thật đáng giận.

So sánh lên quả thật không đáng giận, nàng cũng làm khó dễ một phen rồi, xem như hắc kiếm lúc nãy lùa gạt cũng không đáng ghét nữa, không cần lại đuổi theo không bỏ, tìm lý do đuổi nó đi là được rồi.

“Ngươi đừng lắc nữa, hoa cả mắt, ta sẽ không thu ngươi đâu, ngươi toàn thân đen thui quá xấu, không phù hợp với phong cách đáng yêu của ta.”

Lời này vừa ra, hắc kiếm đang không ngừng lắc lư tức khắc đứng im.

Vỏ kiếm xẹt một chút kéo ra, ánh kiếm chói mắt mang theo kiếm khí sắc bén cũng từ thân kiếm vọt ra, nhìn dáng vẻ là thật sự nổi giận rồi.

Diệp Linh Lang hoàn toàn không nghĩ tới, hắc kiếm này da mặt dày đến mức lắc lư cả nửa ngày, vậy mà lại không chịu nổi người ta nói nó xấu, thật không hiểu nổi.

Nhìn kiếm khí vừa ra, Bùi Lạc Bạch cùng Ninh Minh Thành tức khắc hoảng sợ, bọn họ nhanh chóng vọt tới trước mặt Diệp Linh Lang, đem nàng bảo vệ.

Linh lực vận chuyển quanh thân, nhìn qua đã chuẩn bị tốt một trận đánh kịch liệt, đồng thời Ninh Minh Thành cũng thả ra chim Thất Sắc, ý bảo Diệp Linh Lang bò lên trên lưng nó rời đi trước.

Mà hắc kiếm đối diện cũng không cam lòng yếu thế, kiếm khí bạo trướng nhanh chóng bao trùm cả một vùng không gian chỗ này, đem tất cả đều vây lại, ý tứ rõ ràng một người cũng đừng nghĩ trốn đi.

Trong nháy mắt, hai bên giương cung bạt kiếm, không khí cũng đầy khẩn trương áp lực.

Đúng lúc này, Diệp Linh Lang đột nhiên cảm giác được có thứ gì đang động đậy, nàng nhanh chóng cúi đầu thì thấy trên cổ tay, không biết khi nào đã có một con rắn nhỏ màu đen quấn lên.

Trách không được hắc kiếm kia chết sống cũng muốn đi theo nàng thì ra là do rắn nhỏ đã ở trên người.

Lúc này, hắc kiếm cũng đã vèo một cái tránh đi hai vị sư huynh vọt tới trước mặt nàng, bộ dạng kiếm ý bao trùm lóe lên sát ý làm hai vị sư huynh sợ hãi không thôi.

Nhưng chỉ trong nháy mắt kia, rắn nhỏ trên tay mở mắt ra liếc hắc kiếm một cái.

Lập tức, kiếm ý sát ý tất cả đều tan biến sạch, giây tiếp theo nó liền lắc mình biến hóa, biến thành một thanh kiếm màu sắc rực rỡ sáng lấp lánh, tản ra ánh sáng ấu trĩ lại chói mắt vô cùng, chỉ còn thiếu mang một ảnh động《 ngôi sao nhỏ 》 trên đầu mà thôi.

Diệp Linh Lang quả thật khϊếp sợ với thẩm mĩ của nó rồi: Thật sự quá cay mắt.

Hai vị sư huynh đã chuẩn bị tốt đánh cược tánh mạng một phen: Cả tôn nghiêm đều từ bỏ, sở thích này cũng quá trầm trọng rồi.

Hắc kiếm đang không ngừng lóe sáng đủ màu: T_T.., lão tử vậy mà có ngày bị tra tấn bằng cách này!

Diệp Linh Lang nhanh chóng cúi đầu tránh đi ánh sáng lấp lóe kia, muốn nhìn rắn nhỏ trên cổ tay, nhưng lúc này chỉ thấy cố tay mảnh khảnh trắng nõn, rắn nhỏ không biết đã trốn đi đâu.

Nàng đột nhiên nghĩ đến, nó vừa rồi là cảm thấy được nàng gặp nguy hiểm nên mới xuất hiện sao?

Trong lúc này, trong lòng bỗng toát ra một ý tưởng, nếu rắn nhỏ này cần máu của nàng để khôi phục thân thể, nàng cũng có thể nuôi nó.

Mà hắc kiếm kia tất nhiên cũng sẽ không rời đi, cũng đúng thôi, nàng hiện tại quá nhỏ yếu, sao có thể bảo vệ được rắn nhỏ chứ, vậy chỉ có thể thu nhận tên này thôi.

“Ngươi đừng lóe nữa, chói đến mắt cũng đau rồi.”

Lúc này tên kia lập tức đứng im, biểu hiện quả thật vô cùng ngoan ngoãn.

“Thẩm mỹ của ngươi thật sự là khác xa bình thường, lần sau so với lần trước còn chấn động hơn, ngươi đổi thành màu trắng đi, bình thường là được rồi.”

Hắc kiếm nháy mắt biến đổi thành toàn thân màu trắng, xem nó có vẻ như vui vẻ đến mức muốn che mặt khóc thút thít, có lẽ màu sắc lấp lánh lúc nãy cũng làm nó khó chịu muốn điên rồi.

“Được rồi, ta đành nhận ngươi vậy, nhưng về sau không thể lại hung dữ như vậy.”

Bạch kiếm điên cuồng lắc lắc, tỏ vẻ nó có thể làm được.

“Ngươi lúc nãy có phải muốn gϊếŧ sư huynh của ta đúng không? Vậy hiện tại nên đi xin lỗi bọn họ, phải hiểu được lễ nghĩa.”

Diệp Linh Lang cố ý ra oai phủ đầu một chút, bằng không về sau nó hơi không vui liền tức giận gϊếŧ người, còn là người nàng để ý thì nàng nào dám mang theo nó nữa?

Nàng có thể chắc chắn, lúc nãy dáng vẻ của nó là đang uy hϊếp, nó tất nhiên sẽ không gϊếŧ nàng, nhưng mà lúc hai sư huynh vọt lên trước che chở, nó là thật sự muốn gϊếŧ bọn họ để cảnh cáo.

Trong lúc Bùi Lạc Bạch cùng Ninh Minh Thành còn đang kinh ngạc, thanh kiếm kia thật sự đã bay tới, hơi gập gập chuôi kiếm tỏ vẻ xin lỗi.

Nhìn một màn như vậy bọn họ trong lòng vô cùng phức tạp, một là thanh kiếm mạnh đến vậy lại thật sự nghe lời tiểu sư muội, hai là tiểu sư muội cũng rất giữ gìn bọn họ.

Tuy rằng thật sự không muốn để thứ nguy hiểm như vậy bên người tiểu sư muội, nhưng hiện giờ tiểu sư muội đã quyết định nhận lấy, hơn nữa nhìn dáng vẻ mặt dày lại mạnh mẽ của thanh kiếm kia, bọn họ cũng không có biện pháp ngăn cản nữa.

“Nếu đã có được kiếm, vậy chúng ta rời đi thôi, nơi này thật sự là quá nguy hiểm.”

Tình cảnh lúc nãy, tiểu sư muội ở trước mắt bọn họ lại đột nhiên biến mất quả thật còn làm trong lòng sợ hãi, tốt nhất nên mang người trở về trước.

“Vâng!”

Diệp Linh Lang đem bạch kiếm thu vào nhẫn, sau đó nghe lời bò lên lưng chim Thất Sắc, theo các sư huynh cùng nhau bay về.

Sau khi đem nàng an toàn đưa về, hai sư huynh lại dặn dò vài lần không có việc gì chớ chọc giận bạch kiếm kia, có việc lập tức kêu gọi rồi mới rời đi.

Bọn họ vừa đi, Diệp Linh Lang liền đem thanh kiếm kia thả ra: “Nên nói rõ với ta đây là có chuyện gì đi!”

Bạch kiếm lúc này bô bô nói một tràng, cùng phía trước nàng đoán không khác lắm, nhưng mà về chủ nhân của nó thì một câu cũng không đề cập tới.

Diệp Linh Lang liếc nó một cái, cũng không gặng hỏi mà chỉ sai nó đi vào bí cảnh hái mấy quả Xích Diễm trở về.

Sau khi kiếm bay đi, nàng mới duỗi tay sờ lên cổ tay, quả nhiên sờ đến rắn nhỏ kia, nó đang dần dần hiện hình, nhưng đôi mắt như cũ nhắm chặt, nhìn dáng vẻ còn đang ngủ say, cũng là màu đen nhưng bộ dạng an tĩnh ngoan ngoãn ngủ thật sự rất đẹp.

Từ nay về sau nàng lại nhiều hơn một thứ phải bảo vệ.

Tự bảo vệ chính mình, bảo vệ các sư huynh sư tỷ Thanh Huyền Tông, bảo vệ rắn nhỏ vày, đấu với nữ chủ, đấu với cốt truyện, đấu với trời đất cùng vận mệnh!

Cho nên, từ giờ trở đi nàng phải lấy ra tinh thần làm việc liều mạng ở kiếp trước, bắt đầu nghiêm túc khắc khổ tu luyện!

Edit: Rắn nhỏ kia có khoảng chín phần là nam chính, thực lực thâm sâu không thể đong đếm, nhưng vẫn đang dưỡng thương, tần suất xuất hiện ban đầu không nhiều, nhưng mỗi lần đều giúp đỡ rất nhiều cho nữ chính.