Chương 44: Ngày thứ 44 ly hôn

Chương 44: Ngày thứ 44 ly hôn.

Lục Lâm Thành lại một lần từ bệnh viện đi ra.

Gara ngầm, người đàn ông bậc động cơ, cầm tay lái, động cơ hơi hơi nổ vang, lại trước sau không rời đi.

Tiếng vọng bên tai của vị bác sĩ mặt mày hiền lành đối với anh nói: “Lục tiên sinh, tuy rằng tôi không biết vị mất trí nhớ kia là ai, nhưng để trợ giúp cô ấy khôi phục ký ức chỉ là chữa trị trên một phương diện, anh không thể chỉ gửi hy vọng người bệnh chủ độn khôi phục ký ức nhớ đến quan hệ của hai người, tại lúc này việc nên làm là tạo lại mối quan hệ của hai người một lần nữa để người đó trải qua thêm một lần nữa mối quan hệ đó, quá trình này tuy không có ý nghĩa gì nhưng lại giúp ích cho việc khôi phục.”

Một lần nữa thành lập quan hệ.

Lục Lâm Thành lẳng lặng cân nhắc mấy chữ này.

Sau đó trong lòng đột nhiên có một trận bực bội không tên, buông bộ ly hợp ra, đánh tay lái chạy ra khỏi gara.

Di động vang lên, điện thoại biểu thị là Trác Dương.

Lục Lâm Thành mang tai nghe Bluetooth lên, nghe máy.

Trác Dương: “Lâm Thành, chị gần nhất chọn được hai kịch bản, buổi tối cậu trở về nhìn một chút, chị cảm thấy các thành viên của đoàn làm phim đều không tệ lắm.”

Lục Lâm Thành: “Không cần.”

Trác Dương: “Cái gì?”

Lục Lâm Thành đem xe rời khỏi thực vững vàng, âm thanh như nhau vang lên: “Gần nhất không nghĩ tới sẽ quay phim.”

Trác Dương bên kia trầm mặc một trận, sau đó hỏi: “Mãi cho đến khi nào?”

Lục Lâm Thành: “Không biết.”

Trác Dương tựa hồ có chút tức giận: “Lục Lâm Thành, cậu gần nhất là làm sao vậy? Rốt cuộc muốn làm gì?”

Lục Lâm Thành ngón tay nắm tay lái buộc chặt, sau đó đột nhiên hỏi: “Chị có thể nói cho tôi biết cô gái 23 tuổi thích nhất thứ gì không?”

Trác Dương còn tưởng rằng chính mình nghe lầm: “Cậu nói cái gì???”

********

《 nhân tâm 》sắp bắt đầu quay, thông báo của đoàn phim đã ra , lão sư tình yêu Lương Yên hiện tại không rảnh quản bình luận cố vấn tình cảm ở dưới Weibo, cô chính khẩn trương mà chuẩn bị tiến vào đoàn phim.

《 nhân tâm 》 lễ khởi quay tổ chức rất náo nhiệt, người ở giới nghệ sĩ đều tương đối chú trọng nghi thức, hiện trường lễ khởi quay bùm pháo nổ bùm bùm, Lương Yên trong tay cầm ba nén hương, đi theo nhà sản xuất và các thành viên chủ chốt của đoàn phim khẩn cầu mọi việc thuận lợi, phim được thành công, có lượng rating cao.

Mọi người bái xong, muốn đem nén hương trong tay cắm đến bên trong lư hương.

Đồng Lôi và Lộ Đan là nam một và nữ một, bọn họ cắm xong hương sau đó mới đến phiên Lương Yên cùng nam hai Chung Trạch, Chung Trạch ở trog phim đóng vai một phú nhị đại theo đuổi bác sĩ thực tập Lương Yên, hai người cơ hồ nhận thầu tuyến tình cảm của bộ phim.

Lương Yên một bên hướng lư hương cắm hương, một bên quay đầu nhìn thoáng qua Chung Trạch bên cạnh.

Lương Yên sửng sốt một chút, phát hiện thật đúng là có điểm giống.

Giới giải trí có một ít nghệ sĩ khi xuất đạo, bởi vì diện mạo cùng tiền bối đã thành danh tương tự, sẽ bị dán lên biệt danh “Tiểu xxx” , loại biệt danh này có lợi cũng có hại, lợi ở chỗ vừa xuất đạo liền có thể thực nhẹ nhàng mà cọ danh khí của tiền bối, tệ ở chỗ dễ dàng bị fans tiền bối ghét bỏ và so sánh, hơn nữa biệt danh rất khó để phá vỡ, không dễ dàng hình thành phong cách cá nhân đặc sắc.

Chung Trạch nghe nói chính là bởi vì lớn lên có hai phần giống Lục Lâm Thành, bị người tìm kiếm minh tinh ở trên phố phát hiện, sau đó xuất đạo với biệt danh “Tiểu Lục Lâm Thành” , chẳng qua vào giới hai năm cũng chưa có bọt nước gì, hiện tại ở trong mắt công chúng trong chỉ là “Tiểu Lục Lâm Thành” .

Chung Trạch nhận thấy được Lương Yên đang nhìn mình, gật đầu kêu một tiếng: “Yên tỷ hảo.”

Lần đầu bị người khác kêu tỷ Lương Yên: “???”

Không biết theo ai.jpg

Lương Yên đánh giá Chung Trạch còn lớn tuổi hơn cô, cười gượng hai tiếng: “Cái kia, kêu tên của tôi thì tốt rồi.”

Chung Trạch: “Tốt Yên tỷ.”

Lương Yên: “………………”

Lương Yên ở cảnh quay đầu tiên chính là diễn với Chung Trạch.

Trong phim Chung Trạch diễn vai phú nhị đại ở tránh né cận vệ do nhà an bài trên đường vô ý trượt chân rơi xuống nước, sau đó được Lương Yên diễn vai bác sĩ thực tập vừa vặn đi ngang qua cứu lên, phú nhị đại được cứu lên sau đó phun ra hai ngụm nước, mở miệng liền hỏi bác sĩ thực tập muốn bao nhiêu tiền, bác sĩ thực tập lại vội vàng đi làm, nhìn thoáng qua đồng hồ sau đó cất bước liền chạy, phú nhị đại nhìn quen các loại con gái hám giàu, đột nhiên gặp phải một cô gái có thể bỏ qua soái khí và tiền tài của mình, lập tức liền nổi lên hứng thú, sau khi nghe ngóng phát hiện cô là bác sĩ thực tập của bệnh viện thành phố, vì thế liền bắt đầu theo đuổi, vốn là vì chứng minh mị lực của mình theo đuổi chơi thôi, kết quả mỗi ngày đều bị vị tiểu bác sĩ mặt lạnh nhạt cự tuyệt, phú nhị đại bám riết không tha, kết quả sau đó theo đuổi đến có tình cảm thật, thật sự thích bác sĩ thực tập Lương Yên đóng, mỗi ngày tặng hoa đón đưa đi làm, khi tan tầm thì muốn được khen ngợi vuốt ve, cuối cùng lên núi đao xuống biển lửa, xém chút nữa tay không vớt chảo dầu, thay đổi triệt để một lần nữa làm người, chó săn biến thành bạn trai năng lực max, rốt cuộc theo đuổi được bác sĩ thực tập siêu bình tĩnh lạnh lùng.

《 nhân tâm 》 áp dụng chính là quay theo thứ tự, cho nên Lương Yên tiến vào đoàn phim liền bắt đầu quay, còn không có cùng thị đế, thị hậu nói chuyên, liền phải xuống nước anh dũng cứu nam hai Chung Trạch.

Phim trườnh quay chụp, Lương Yên đứng bên cạnh hồ nhân tạo công viên, nhìn nước hồ xanh biếc sạch sẽ, nuốt một ngụm nước miếng.

Chung Trạch ôm kịch bản thò qua tới: “Yên tỷ, chị có biết bơi không?”

Lương Yên đã quen nghe hai chữ “Yên tỷ” , cô hiện tại cuối cùng cũng minh bạch vì sao Chung Trạch xuất đạo hai năm cũng chưa thoát khỏi cái danh “Tiểu Lục Lâm Thành” , không có tác phẩm ra bọt nước gì mà còn có thể vẫn luôn có phim quay, cùng các diễn viên quen biết không bao lâu liền ở đoàn mở miệng đóng miệng kêu “Ca” “Tỷ”, nghe có vẻ so với người thân ruột thịt còn thân hơn.

Lương Yên nâng nâng mí mắt, có vẻ thực bình tĩnh: “Không biết, cậu thì sao?”

Chung Trạch cười hì hì: “ Em trước kia là thành viên đội bơi lội của trường.”

Lương Yên: “……………… rất tốt”

Phim điện ảnh có rất nhiều cảnh diễn cùng nước, diễn viên lại không phait đều nhất định biết bơi, hơn nữa muốn cho diễn viên vì một bộ phim mà đi học bơi thì cũng không quá hiện thực, quá nguy hiểm đồng thời còn phải chiếu cố kĩ năng diễn, cho nên lựa chọn dùng phương pháp hậu kỳ chính là treo dây thép, dùng dây cáp treo nửa người diễn viên ở trong nước.

Lương Yên được tổ đạo cụ chuẩn bị tốt dây thép, trước đó cũng phải chấn chỉnh lại tâm lý của chính mình, nhưng hiện tại chính thức bắt đầu quay, nhìn một hồ toàn là nước kia, rốt cuộc vẫn là sợ chết khϊếp.

Cô vẻ mặt đưa đám nhìn Khương Mộc: “Làm sao bây giờ?”

Khương Mộc cho cô một cái cố lên: “ Em có thể.”

Lương Yên từng chút từng chút một xuống.

Khi này nước không quá mắt cá chân Lương Yên, cô nhịn không được “Tê ~” một tiếng.

Tuy nói hiện tại đã là giữa tháng tư, ban ngày độ ấm có khi đã đạt tới 30 độ, nhưng mùa xuân nước hồ lại lạnh lẽo, khí lạnh như con rắn, đi vào bên trong quần áo chui vào xương cốt.

Lương Yên nửa thân mình đều chìm ở trong nước, nhịn không được mà rùng mình.

Chung Trạch vốn đang hứng thú bừng bừng, nhưng khi vào nước cả người cũng nháy mắt héo đi.

“Chết mất, Yên tỷ, rất lạnh a.”

Lương Yên hai cánh tay ôm nhau, hai hàm răng trên dưới đều đánh nhau : “Quen…… quen xong là tốt rồi, tranh thủ một lần…… Qua.”

Nhân viên công tác đoàn phim cũng biết nước lạnh diễn viên vất vả, hai người đều xuống nước sau đó loa lập tức tuyên bố bắt đầu quay.

Lương Yên trước đó đã cùng Chung Trạch tập diễn ở trên bờ đối diện, khi quay một tay từ luồn qua dưới nách cậu ấy, một tay kia quạt thủy, làm bộ bơi lội.

Nhưng sự thật đã chứng minh dưới nước cùng trên bờ hoàn toàn không giống nhau, khi nước không quá eo Lương Yên còn có niềm tin, nhưng thợ treo dây thép càng lúc càng hạ xuống, nước không quá ngực, cảm giác bị đè nén lập tức trỗi dậy. Chung Trạch vẻ mặt lo lắng mà ở bên cạnh, Lương Yên trấn an lá gan, một tay bắt lấy Chung Trạch, một tay kia nơm nớp lo sợ mà vươn lên, vừa muốn thử quạt nước, cả người liền mất đi trọng tâm thân mình ngã về phía trước.

Nước hồ lạnh băng không quá miệng mũi và đỉnh đầu, Lương Yên hít vào nước, theo bản năng giãy giụa, may mắn Chung Trạch phản ứng rất nhanh, nhân viên cứu hộ và phao bơi còn chưa lại đây, Lương Yên đã bị tay mắt lanh lẹ của cậu ấy vớt lên.

Tuy rằng chỉ có ngắn ngủn một giây, nhưng cái loại cảm giác chìm trong nước này, đối với người sợ nước đã như đi một vòng đến quỷ môn quan, Lương Yên như là bắt lấy cọng rơm cứu mạng

bắt lấy cánh tay Chung Trạch, không ngừng ho.

Thợ treo dây thép lập tức đem Lương Yên kéo lên.

Nhân viên công tác sôi nổi vọt tới bờ : “Lương Yên không có việc gì phải không?”

Lương Yên phục hồi tinh thần lại, trước khi bắt đầu quay còn ở cùng Chung Trạch nói tranh thủ một lần rồi qua, không nghĩ tới còn chưa chính thức bắt đầu quay cô liền rớt đài, Lương Yên lau nước trên mặt, lắc đầu: “Không có việc gì.”

Trên phim cảnh này chỉ có vài giây nhưng hai người ước chừng quay hơn một giờ mới xong. Lương Yên tuy rằng vẫn sợ nước nhưng đã có dây thép cùng Chung Trạch làm điểm tựa, miễn cưỡng có thể qua, nhưng mà đối với nước hồ lạnh băng chỉ có thể như vậy thôi.

Lương Yên bị treo dây thép cảm thấy chính mình đã mau sẽ bị đông lạnh, tay chân và tri giác đều không có. Khương Mộc cầm khăn lớn chạy nhanh đến cho cô khoác lên, chạy đến xe của đoàn phim đổi quần áo.

Lương Yên thay quần áo đột nhiên bụng nhỏ đau đến lợi hại, khi đổi quần cô nhìn thoáng qua, chính là bà dì*( kinh nguyệt ) đến a, may mắn trên người mặc chính là quần đến, nếu không thì quá xấu hổ rồi.

*****************

Ngày hôm sau, đoàn phim《 nhân tâm 》 , Lương Yên che lại bụng nhỏ đang đau, cuộn tròn chính mình trên ghế nằm.

Buổi sáng hôm nay chuyên viên trang điểm đột nhiên muôn trang điểm hoa đào cho cô, son nước hồng kèm theo sắc hồng san hô trên má, đem đem sắc mặt tái nhợt của cô dấu đi, chợt vừa thấy khí sắc thật không sai.

Lương Yên cái mũi phát ngứa, chỉ nhẹ nhàng hắt xì, hạ thân lập tức trào ra một dòng nước ấm.

Lương Yên cảm nhận được dòng nước ấm kia, gian nan mà thay đổi dáng ngồi.

Khương Mộc hôm nay có thân thích tới thành phố B, nên nghỉ một ngày, Lương Yên cũng ngượng ngùng nói với anh bà dì của mình tới, thế cho nên hiện tại đến người giúp rót giúp miếng nước cũng không có.

Diễn cùng cô hôm nay là diễn viên lão làng Đồng Lôi, trong giới không có đạo lý tiền bối phải đi tìm hậu bối, vì thế Lương Yên chống thân mình đứng lên, chủ động đi tìm Đồng Lôi tập diễn.

Đồng Lôi ở chỗ nghỉ, nhìn thoáng qua cô đang kéo thân mình lại đây, trên mặt khí sắc cũng không tệ lắm, nhăn mi lại: “Làm sao vậy?”

“Ngày hôm qua kia xuống nước diễn nghe nói cô cùng Chung Trạch quay rất vất vả?” Đồng Lôi không mặn không nhạt mà nói, “Bất quá người bên ngoài nhìn vào thì rất dễ dàng, người bên trong mới biết khổ, mệt như thế nào, việc đó khổ cũng chỉ có một mình biết thôi, bản chất mọi người đều là thương nhân, không ai sẽ nguyện ý chiều lòmg người khác .”

“ Em biết.” Lương Yên rũ xuống mắt, “Đồng Lôi lão sư, em tới tìm thầy để tậo diễn cho buổi chiều……”

Lương Yên nói một nửa, di động Đồng Lôi vang lên, đưa tay làm bộ dáng im lắng đối với Lương Yên: “Tôi nghe điện thoại trước.”

“Nha, làm sao dám làm phiền cậu tới thăm ban.” Lương Yên lẳng lặng đứng ở bên cạnh, chỉ chốc lát sau, nghe thấy Đồng Lôi cười nói.

Lương Yên cũng không thể nào để ý.

《 nhân tâm 》 mới vừa khởi quay, địa điểm quay chụp ở thành phố B, giống như Đồng Lôi là người đã lão làng rồi việc vó bạn đến thăm rất bình thường.

……

Buổi chiều, Lục Lâm Thành mang theo trợ lý xuất hiện ở phim trường《 nhân tâm 》.

Anh mặc đồ bình thường, đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang màu đen, nhân viên công tác đều không nhận ra được.

Khi Lục Lâm Thành tới phim trường lúc này mọi người đang đóng phim, Đồng Lôi chuyên nghiệp mười phần lời nói vang vọng xa xa có thể lọt vào tai.

Đạo diễn: “ NG*.”

NG*: not good.

Sau đó là một giọng nữ không ngừng xin lỗi: “Thực xin lỗi đạo diễn, thực xin lỗi, Đồng ca, thật sự ngượng ngùng.”

“Thôi được rồi.” Đạo diễn từ máy theo dõi phía sau đứng lên, “ Cô hôm nay làm sao vậy? Ngày hôm qua quá mệt mỏi sao? Trạng thái không điều chỉnh tốt? Đi chuẩn bị lại đi.”

“Cảm ơn đạo diễn, thật sự có lỗi quá.”

Đồng Lôi diễn xong, liếc mắt một cái nhìn đến Lục Lâm Thành đang ở vị trí của mình chờ đợi.

Lúc Lục Lâm Thành mới vừa bước vào mảng điện ảnh hai người liền hợp tác qua, khi đó Đồng Lôi đã thành danh, Lục Lâm Thành lúc ấy vẫn là một idol lưu lượng, vừa mới bắt đầu đóng phim, Đồng Lôi vốn dĩ đối với Lục Lâm Thành không hề xem trọng, chính là Lục Lâm Thành vô luận làm gì cũnh coa thiên phú và chăm chỉ làm cho người ta rất kinh ngạc, hai người hợp tác sau đó quan hệ vẫn luôn không tồi, Lục Lâm Thành càng ngày càng nổi, nhận được ba giải ảnh đế của tam kim*, nhưng cùng bạn bè trước đây quan hệ vẫn tốt, Đồng Lôi có diễn cái gì Lục Lâm Thành đều sẽ hỗ trợ tuyên truyền.

Tam kim*: Kim Kê, Kim Tượng, Kim Mã. Nếu mình nhớ không lầm 3 giải này là trao giải cho mảng điện ảnh thôi còn mảng truyền hình có 3 giải khác nữa.

Đồng Lôi cười một tiếng, đi qua, câu đầu tiên nói chính là: “Nếu không phải ngày hôm qua diễn cảnh dưới nước, hôm nay biểu hiện kiểu này đã sớm không biết bị mắng bao nhiêu lần rồi.”

Lục Lâm Thành bị chọc trúng tâm sự, liền nhìn qua chỗ khác.

Anh nhìn đến cách đó không xa, người thiếu chút nữa bị mắng đang một tay che lại bụng nhỏ, một tay cầm kịch bản, cau mày đọc chữ.

Ánh mắt người đàn ông rơi xuống trên bụng nhỏ của cô.

Lương Yên chính là đang cân nhắc diễn, đoàn phim đột nhiên náo nhiệt lên.

Nghe nói là bạn Đồng Lôi vừa mới tới thăm ban, tặng đồ ăn với nước cho mọi người.

Mỗi người đều được tặng một ly nước.

Mọi người cầm được đồ uống nhìn hộp đựng, kết quả nhìn đến giấy niêm phong ghi chữ “ Trà gừng đường đỏ ( nóng )” mắt choáng váng.

Không phải trà sữa sao?

Có ai mời người khác uống cái này a!

Chỉ có Lương Yên cầm một trà gừng đường đỏ nóng, cảm thấy mỹ mãn mà uống.

***

Trên thế giới chỉ có ba việc là không che giấu được chính là cảm mạo, thích và nghèo.

Lương Yên vẫn là không tránh được, cô bị cảm, tuy rằng đã uống trà gừng đường đỏ trà ấm áp.

Nhưng cảm mạo tới quá nhanh tựa như cơn gió lốc.

Lương Yên không nghĩ bởi vì chính mình mà liên luỵ việc quay《 nhân tâm 》 , bởi vậy vẫn luôn mang bệnh mà quay.

C

hỉ là hiện tại gió thổi lạnh, cô cảm thấy quả thực là lạnh thấu tim, đầu cũng choáng váng.

Chung Trạch cùng Lương Yên đối diễn đã phát giác cô không thích hợp, lo lắng hỏi: “Yên tỷ, chị không sao chứ?”

Lương Yên lắc lắc đầu: “Không có việc gì, khá tốt.”

Nhưng tiếp theo chính là lời thoại của cô.

Một câu còn chưa nói ra, Lương Yên liền trước một tiếng “A thiết” hắt xì.

Cô vẫn là không nên che dấu việc mình bị cảm mạo.

Chung Trạch ninh mi lại, đối đạo diễn nói: “Đạo diễn, Yên tỷ bị cảm, cho chị ấy đi nghỉ ngơi được không.”

Lương Yên vốn dĩ muốn xua xua tay nói chính mình không có việc gì, nhưng cái tay kia giống như bị chặt đứt, như thế nào cũng không giơ lên được.

Cô từ bỏ, nhận mệnh của đạo diễn kêu bác sĩ tới giúp cô đo nhiệt độ cơ thể.

Đoàn phim vì phòng ngừa việc ngoài ý muốn, đều trang bị theo tổ bác sĩ.

Lương Yên ngồi ở một bên nghỉ ngơi, nghiêm túc nhìn Đồng Lôi cùng Vương Nhất Lị đóng phim.

Khi hai người lão làng đối diễn, trong ánh mắt đều có tia lửa.

Chung Trạch đi theo bên cạnh cô nhắc mãi: “Yên tỷ a, chị cũng không thể vì công việc mà mặc kệ thân thể của mình được, chị xem trong giới chúng ta có rất nhiều người làm nghệ thuật, thật nhiều người khi già rồi thân thể đều có các loại vấn đề.”

“Chung Trạch.” Lương Yên nghiêm túc mà nhìn cậu ấy, nói, “Biết được quá nhiều sẽ bị diệt khẩu.”

Chung Trạch: “……”

Bác sĩ rất nhanh tới, trước tiên cho Lương Yên kẹp nhiệt kế.

Vài phút sau, Lương Yên đem nhiệt kế đưa cho bác sĩ.

Bác sĩ là một người nam trẻ tuổi trẻ, tiếp nhận nhiệt kế nhìn thấy, cau mày nói: “Đều đã nóng đến39 độ.”

Vừa lúc cảnh diễn của Đồng Lôikết thúc, nghe được bác sĩ nói, kinh ngạc nhìn thoáng qua Lương Yên.

Lương Yên sờ sờ chính mình đầu, hữu khí vô lực mà lên tiếng: “Ân.”

Chung Trạch hoảng sợ: “ Trời ơi chị đã bị nóng thành như vậy rồi.”

Đạo diễn cũng không nghĩ tới Lương Yên sẽ phát sốt, rõ ràng nhìn khí sắc còn khá tốt..

Cũng may Lương Yên khi diễn đều không sai biệt lắm, liền cho nghỉ kêu Lương Yên trở về nghỉ ngơi.

Lương Yên kéo cơ thể nặng nề nện bước đi.

Đồng Lôi nhìn Lương Yên đi cũng không xong, lại nhìn xem biểu tình trên mặt cô , sắc mặt thập phần phức tạp.

Tâm tình thật giống như, bạn vốn dĩ là một con sói mạnh mẽ, kết quả chỉ là một con cừu yếu ớt, không có lực sát thương gì, mà còn muốn cứng rắn.

Đồng Lôi vẫn là gọi điện thoại cho Lục Lâm Thành, tuy nói tới dò xét một chuyến ngay cả mặt đều không thấy, nhưng trước khi đi còn đưa trà gừng đường đỏ cho đoàn phi nghĩ như thế nào cũng thấy khẩu xà tâm phật.

“Uy, vợ trước của cậu phát sốt, 39 độ.”

“Tôi chỉ là cùng cậu nói một tiếng, không có ý gì khác.”

***

Lương Yên lần này phát sốt là thật sự rất lợi hại, cô một mình trở về nhà, nằm ở trên giường.

Tiến vào ổ chăn, cô liền cảm thấy đầu đau nhức nặng nề, mí mắt cũng đã đánh nhau.

Lương Yên ngủ một giấc, sau đó bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Lương Yên không nghĩ sẽ rời giường đi mở cửa, trở mình tiếp tục ngủ, sau đó đem chăn choàng qua đỉnh đầu, nhưng mà chuông cửa trước sau bám riết không tha mà vang lên, Lương Yên ngủ không được, không có biện pháp, đành phải đứng dậy đi mở cửa.

“Ai?” cô có chút sinh khí mà kéo cửa ra.

……

Lương Yên tiếp tục đi ngủ.

Lục Lâm Thành ngồi ở trên sô pha trong chốc lát, đánh giá chung cư của Lương Yên, sau đó đứng dậy, đi đến phòng ngủ của cô.

Lương Yên ngủ rồi, môi cô khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn nói cái gì đó.

Lục Lâm Thành theo bản năng cong lưng.

“Mệt mỏi quá…… Quá nặng……”

Lục Lâm Thành không thể nào nghe rõ được.

“Cái gì mệt mỏi quá quá nặng?” anh nhẹ giọng dò hỏi.

Đối mặt với người bệnh đang nằm đây, tiếng của anh không tự chủ được mà trở nên ôn nhu.

“Tạ quá nặng.” Lương Yên đột nhiên nức nở hai tiếng, “Tôi cử không đứng dậy được. Rất nặng.”

Lục Lâm Thành ý thức được Lương Yên là mơ thấy khi còn nhỏ, thời điểm ở trường thể thao luyện cử tạ.

Anh trước nay không nghe Lương Yên nói qua khi còn nhỏ, anh cho rằng cô hẳn là có một gia đình bình thường, thẳng đến lần đó ở hot search, nhìn thấy ảnh hồi nhỏ Lương Yên cử tạ.

Chiếc áo cũ, hai má hồng hào trên mặt, ánh mắt cứng rắn rồi giơ lên tạ.

Còn có việc của Trần Tuyết Vân.

Khi đó cô cũng chưa từng có nói với anh Trần Tuyết Vân đã từng xuất hiện, đi tìm cô.

Vì cái gì không nói. Anh hiện tại rất muốn hỏi cô, đáng tiếc cô lại bị mất trí nhớ, thậm chí đến anh cũng nhớ không nổi.

Lục Lâm Thành im lặng, ánh mắt rơi xuống đôi môi khô khốc do sốt cao của Lương Yên.

Lục Lâm Thành đi rót ly nước, khi trở về trong lòng bàn tay có mấy viên thuốc màu trắng.

Anh chưa từng chăm sóc người bệnh, vì vậy thời điểm cho Lương Yên uống nước. Một chút không cẩn thận rót rất nhanh, liền có một ít nước từ cằm Lương Yên chảy vào cổ áo.

Làn da cô thực trắng, xương quai xanh rõ ràng, là hình dạng thật xinh đẹp.

Anh cùng Lương Yên kết hôn hơn hai năm.

Lục Lâm Thành hầu kết khẽ nhúc nhích, tâm muốn nhịn một chút, nhưng thân thể lại nhận ra người, anh có chút xấu hổ.

Lục Lâm Thành vứt bỏ tạp niệm, đem thuốc hạ sốt đem đến trước mắt Lương Yên: “Lương Yên, uống thuốc.”

Có thể là bởi vì dòng nước vào trong quần áo, Lương Yên có chút không thoải mái, nhắm hai mắt lôi kéo tay anh, thanh âm có chút hàm hồ: “Không ăn.”

Lục Lâm Thành đem viên thuốc để ở bên môi cô: “Lương Yên, uống thuốc xong ngủ tiếp.”

Lương Yên không để ý tới.

Lục Lâm Thành có chút tức giận, đem thân người Lương Yên nâng lên: “Lương Yên, uống thuốc nhanh lên.”

Lương Yên mở mắt mơ màng, người trước mắt dung mạo rất quen thuộc, giống chồng trước của cô.

Chồng trước sao có thể biết cô sinh bệnh. Không phải anh ấy.

Lương Yên loại bỏ khả năng là chồng trước, vì thế cho rằng người này là “Tiểu Lục Lâm Thành” Chung Trạch.

Sách ~ tiểu tử này, ở phim trường còn Yên tỷ giờ lộ mặt thật à .

Lương Yên vươn tay ——

“Bang” một tiếng, bàn tay nóng lên do sốt cao, giống vô tình mà đập một con muỗi, gõ lên trán “Chung Trạch” .

“Ngươi như

thế nào không gọi tôi là Yên tỷ.”

#Đường Mật