Chương 3: Không Có Tiền

[Công ty giải trí Đằng Cát V: Hợp đồng giữa công ty chúng tôi và cô Tưởng Tự đã chính thức kết thúc vào ngày 31 tháng 7 năm 2022. Tương lai núi cao sông dài, chúc quân mạnh khỏe.】

Đằng Cát Weibo, người đã giả chết trong một thời gian dài, bất thình lình đưa ra một tuyên bố, khiến chiến trường hoàn toàn bùng nổ.

[Nghĩa là gì?Đằng Cát công khai cắt đứt quan hệ với Tưởng Tự phải không? ]

[Tôi rất bối rối, tôi có suy đoán rằng, dường như không có bằng chứng xác thực nào chứng minh rằng Tưởng Tự ỷ vào thân phận tiền bối mà bắt nạt người mới, vì vậy đoạn ghi âm không thể giải thích bất cứ điều gì ...]

[Thế nhưng còn có thể nói thay Tưởng Tự, anh điên rồi à? Các thương hiệu lớn lần lượt chấm dứt hợp đồng với Tưởng Tự, thậm chí công ty Đằng Cát cũng từ bỏ cô ta, điều này có nghĩa là gì, anh vẫn không hiểu?]

[Hahahahaha những nghệ sĩ làm việc xấu xa đáng bị đối xử như thế này. Tôi không thích Đằng Cát chút nào, nhưng bây giờ tôi phải khen ngợi Đằng Cát vì những hành động mạnh mẽ và kiên quyết của công ty! @Tưởng Tự official, đừng có giả chết, ra ngoài xin lỗi đi]

[Hừ, Tưởng Tự không phải làm việc tốt, cũng không có nghĩa là Đằng Cát có hành vi đáng khen, xem ra nhiều năm như vậy, Đằng Cát nghệ sĩ có thể kiếm tiền cũng chỉ có Tưởng Tự, hiện tại xảy ra chuyện, liền nhanh tay phủi sạch quan hệ, chà, cái mặt này cũng đủ khó coi ]

...

"Tống Hiểu, ngài mau xem, Đằng Cát thực sự đã chấm dứt hợp đồng với cô ta" Sau khi quản lý của Tống Hiểu nhìn thấy Hot Search trên Weibo, lập tức đưa điện thoại tới trước mặt cô

Tống Hiểu nheo mắt cười đắc thắng, "Đằng Cát mà cũng dám cùng Hằng Tinh đối nghịch sao? Tôi nhờ chú tôi tạo áp lực với Đằng Cát, người trong công ty Đằng Cát lại không phải kẻ ngốc, họ đương nhiên biết phải làm như thế nào."

Quản lý của Tống Hiểu cũng cười, "Đúng vậy, một công ty nhỏ như Đằng Cát thậm chí không có can đảm để kiện công ty của chúng ta ra tòa. Tôi nghe nói rằng uy tín của Tưởng Tự gần như không còn nữa. Bây giờ bên các thương hiệu liên hợp lại, tính toán hướng Tưởng Tự yêu cầu bồi thường thiệt hại, cô ta xong đời rồi, nhưng......."

Tống Tiểu Tiểu tâm tình rất tốt, nghe vậy nhướng mày hỏi: "Nhưng cái gì?"

Quản lý hạ giọng: "Tôi nghe nói rằng quản lý của Tưởng Tự vẫn chưa từ bỏ, còn đang tìm kiếm mối quan hệ khắp nơi, cố gắng hòa giải với Hằng Tinh chúng ta".

"Cô ta thế mà lại có một con chó ngoan." Tống Hiểu cười lạnh, không để trong lòng: "Kệ cô ta đi. Cô cũng biết rằng chú của tôi là giám đốc của Hằng Tinh. Dù cô ta có nỗ lực tìm kiếm một quan hệ như thế nào, bất quá, cũng là uổng phí sức lực".

Người quản lý do dự một chút, ngập ngừng nói: "Nhưng gần đây, bên Hằng Tinh có tin đồn rằng chủ tịch sẽ trở lại, nếu cứ để chuyện này tiếp tục như vậy, có phải sẽ để lại ấn tượng xấu trước mặt chủ tịch không?"

Người đại diện của Tống Hiểu vào công ty sớm hơn cô, vì vậy cô ta rất rõ ràng, bên ngoài có thể biết Hằng Tinh Entertainment hiện tại chỉ có 2 người đại diện, trên thực tế, 2 năm trước, Hằng Tinh đã bị đổi chủ, Thịnh Kinh tư bản chính thức tiếp nhận, bất quá, vị kia tựa hồ ở ngoài, đối với sự tình công ty như thế nào cũng không để ý, vì vậy, ngay cả khi Hằng Tinh đã đổi chủ từ lâu, tin tức cũng bị giấu đi, không được tiết lộ ra ngoài.

Nhưng không biết vì sao trong công ty lại có tin đồn rằng vị kia sắp trở lại, sắp tới sẽ đến Hằng Tinh thị sát, cho nên mọi người đều cẩn thận giấu đuôi, không dám làm ầm ĩ vào lúc này.

Cô lo lắng cứ để quản lý của Tưởng Tự tiếp tục làm loạn như vậy, nếu tin tức lộ ra ngoài sẽ lưu lại ấn tượng không tốt với vị kia.

"Sợ cái gì?" Tống Hiểu Hiểu đối với sự thận trọng của quản lí mà cười nhạo, "Tôi là nghệ sĩ nổi tiếng của Hằng Tinh, nếu trước mặt vị kia mà gây sự thì sao? Há còn vì người ngoài mà truy cứu trách nhiệm của tôi sao? Hơn nữa, tôi là nạn nhân, không trực tiếp kiện Tưởng Tự là đã cho cô ta mặt mũi rồi".

...

"Tự Tự, gần đây đừng lên mạng, chuyện của công ty cũng đừng lo lắng, chị sẽ nghĩ biện pháp giúp em cùng Hằng Tinh hòa giải."

Đường Lê chính thức gửi đơn nghỉ việc cho Đằng Cát, đương nhiên biết Đằng Cát đã đưa ra công văn chấm dứt hợp đồng với Tưởng Tự, cô không quan tâm đến tình trạng không có nơi nào để đi sau khi rời công ty, chỉ lo Tưởng Tự sẽ bị ảnh hưởng nên vội vàng gọi điện thoại nhắc nhở cô đừng quan tâm đến những lời đàm tiếu trên mạng.



"Đường Lê, không cần lo cho em, chuyện này chị giải quyết không được. Em đúng là có đánh người, Tống Hiểu Hiểu cắn chết điểm này cũng không buông."

Tống Hiểu và cô luôn có mâu thuẫn, hiện giờ thực vất vả mới bắt được nhược điểm của cô, làm cô không tài nào xoay người được, Tống Hiểu làm sao có thể từ bỏ được cơ hội tốt như vậy?

"Chị vì em mà rời khỏi công ty sao?” Tưởng Tư cầm điện thoại nhẹ giọng hỏi.

Triệu Lệ Quân, giám đốc bộ phận nghệ sĩ, đã gọi điện thông báo với cô công ty sẽ không gia hạn hợp đồng với cô, để cô tự giải quyết cho tốt, nhân tiện đề cập rằng Đường Lê vì cô mà cùng công ty nháo một phen, đã chính thức từ chức.

"... Đằng Cát cái loại địa phương kia, chị đã sớm ở không nổi nữa, vốn dĩ tính toán đến kỳ hợp đồng sau, chị liền mang em đi nơi khác. Hiện tại đánh bậy đánh vạ, vừa lúc cũng là kế hoạch ban đầu của chị"

Ban đầu, Đường Lê không hiểu tác phong của Triệu Lệ Quân, chưa kể rằng con quỷ nhỏ trong đền Đằng Cát rất mạnh mẽ đến nỗi cô không thể cung cấp cho Tưởng Tự bất kỳ tài nguyên tốt nào, nên cô không có ý định để Tưởng Tự cùng Đằng gia hạn hợp đồng.

"Đường Lê, dì sức khỏe không tốt, tháng nào cũng phải uống thuốc, em của chị không phải sắp thi đại học sao? Thành tích tốt như vậy, nhất định sẽ thi đậu vào một trường Đại học tốt, bây giờ chị liều lĩnh từ chức, gánh nặng gia đình như vậy, chị định gánh vác như thế nào?"

Tưởng Tự không muốn Đường Lê vì chuyện của cô mà ảnh hưởng đến cuộc sống ban đầu của cô ấy, cô biết rất rõ rằng với tai tiếng của cô bây giờ, sẽ rất khó để Đường Lê một người quản lý, ở một mình, đó là điều an toàn nhất. Ở lại Đằng Cát, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với cô, như vậy, khi sự tình đi xuống, người khác sẽ không nghĩ cô ấy là một nhân vật như vậy.

Ngược lại, bây giờ, Đường Lê vì cô mà xích mích với công ty, có cô kéo chân, các công ty khác sẽ tránh xa, chưa kể Tống Hiểu đang theo dõi bọn họ từ phía sau. Sự việc đã đến tai Tống Hiểu, với cái bụng dạ hẹp hòi của Tống Hiểu, khó tránh khỏi mà giận chó đánh mèo lên người Đường Lê. Có lẽ lúc này cô ta đã buông lời bóng gió, hoàn toàn cắt đứt mọi đường lui của Đường Lê tìm công ty khác.

"Chuyện của chị em đừng lo lắng, cứ yên tâm chờ đợi. Chị sẽ cố gắng hết sức giúp em giải quyết rắc rối của Tống Hiểu."

Không đợi Tưởng Tự hỏi nhiều, Đường Lê đã cúp điện thoại.

Tưởng Tư nhìn màn hình điện thoại đang dần tối đi, lông mày nhíu lại, do dự hồi lâu mới lại mở điện thoại ra, tìm kiếm theo thứ tự bảng chữ cái, chỉ có hai người bạn WeChat họ "X", ngón tay của cô dừng lại trên ảnh hồ sơ màu đen, chờ đợi một lúc, cuối cùng cũng là nhấp vào ảnh của Thủy Băng Nguyệt bên dưới.

[Cấm Cấm, cô có thể giúp tôi tìm Tống Hiểu có người quen nào ở Hằng Tinh không? 】

Tưởng Tự nhìn thời gian, bây giờ là 3 giờ chiều theo giờ Bắc Kinh, ở Anh chắc là 8 giờ sáng, dựa vào thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Cấm Cấm, e rằng vẫn chưa thức dậy.

Chín giờ tối giờ Bắc Kinh, cuối cùng Cấm Cấm cũng trả lời.

【Hằng Tinh? ? ? 】

Tưởng Tự dừng lại.

【Chuyện gì vậy? 】

Wechat bên kia tạm dừng một lúc lâu, giao diện trò chuyện hiển thị đối phương đang gõ chữ, nhưng rất lâu không nhận được hồi âm, đợi hồi lâu mới đợi một câu.

[Không sao, tôi đi hỏi, chú Tống Hiểu hình như là giám đốc Tinh Tinh, sao cô lại hỏi cái này? 】

Cấm Cấm ở nước ngoài, không nhận được tin tức kịp thời như vậy, vì vậy cô không biết về sự lên án mạnh mẽ của Tưởng Tự trên các diễn đàn trong nước, cô ấy chỉ tự hỏi làm thế nào mà Tưởng Tự êm đep hỏi về Tống Hiểu như vậy.

[Cô có thể đặt lịch hẹn với anh ấy cho tôi được không? 】

Tưởng Tự không nói gì về những gì đã xảy ra ở đây, vốn dĩ cô ấy không có ý định giải quyết vấn đề rắc rối này, chứ đừng nói là cúi đầu trước Tống Hiểu, nhưng bây giờ Đường Lê cũng bị liên lụy, cô không thể trơ mắt mà đứng nhìn Đường Lê bởi vì cô mà mất đi công việc.



[Vâng, vâng, nhưng tại sao cô không nhờ anh trai giúp đỡ? Anh ấy có thể-]

Cấm Cấm nhanh tay, may mắn là chưa có đánh xong tin nhắn.

Tưởng Tự có chút kỳ quái.

【Anh ấy thì sao? 】

[Không có gì, để tôi liên lạc giúp cô

Cấm Cấm gõ một cách qua loa và không giải thích rõ ràng.

Cấm Cấm hiệu suất rất nhanh, không đến nửa giờ liền cho cô thời gian cùng địa điểm.

[Tối mai lúc 8 giờ, Quán trà Tứ Phương 】

...

Tám giờ tối hôm sau, Tưởng Tự đúng giờ đến quán trà Tứ Phương.

Trước khi đến, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần có thể bị đối phương làm khó dễ, vào quán trà, cô báo tên đặt trước, nhân viên lễ tân mặc sườn xám đỏ tươi cười dẫn cô vào trong, theo tôi."

Không gian quán trà yên tĩnh, bài trí đơn giản tao nhã, hương trà thoang thoảng, quyến rũ kéo dài.

Tầng một được thiết kế như một quán trà mở, ở giữa dựng sân khấu, lúc này vừa bước vào cửa, tình cờ gặp một ca sĩ hát Côn Khúc kinh kịch, cô đã nghe vài lần rồi nhưng đáng tiếc cô khó có thể hiểu được những điều tao nhã, mỗi lần được ông nội ôm vào lòng nghe khúc, cô đều sẽ không tự chủ được mà ngủ gật.

Tầm mắt Tưởng Tự vội vàng liếc qua sân khấu, liền không dừng lại.

Xuyên qua quán trà, những vị khách dưới lầu không tránh khỏi mà chuyển sự chú ý từ sân khấu sang cô, hôm nay cô mặc một chiếc váy dệt kim màu trắng ôm sát người, mái tóc đen mềm mại được tết hờ hững trên vai trái, hai bên thái dương để mái bằng hơi xoăn, thanh tú, côbước đi, bộ váy nhìn cỏ vẻ lười biếng và giản dị lại thêm một chút dụ hoặc, bởi vì dáng người quá đầy đặn và duyên dáng.

Tưởng Tư không để ý đến sự huyên náo do mình gây ra, cô đi theo nhân viên đón khách lên tầng hai.

Lầu hai là một gian phòng trang nhã, dùng rèm trúc dài ngăn cách, thiết kế khéo léo, thiết kế bán nguyệt hình vòng cung nhìn không chật chội, ngược lại có tầm nhìn trong suốt, cảm giác tao nhã độc đáo.

Ban đầu, Tưởng Tự đi theo nhân viên, chỉ chuyên tâm vào việc đi lên các bậc thang, không để ý rằng con đường phía trước đã kết thúc, lúc này cô dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn qua những người trước mặt, dừng ở gian phòng trang nhã, lư hương nghi ngút khói, mùi đàn hương thoang thoảng lượn lờ.

Người đàn ông ngồi trước cửa sổ chạm khắc, trông có vẻ lãnh đạm nhưng vẫn không mất đi vẻ tuấn mĩ, áo khoác tây trang tùy tiên đặt sang một bên, hai chiếc cúc áo ở cổ áo sơ mi cũng tùy tiện cởi ra, hầu kết trượt xuống, xương quai xanh thẳng tắp, tay áo xắn lên, ống tay áo buông lơi trên cánh tay, lộ ra đường cơ bắp đẹp mắt, ngón tay đặt trên tách trà sứ, xương mảnh khảnh rõ ràng, giống như bạch ngọc, tinh tế là tinh xảo.

Đôi mắt phượng mảnh khảnh khẽ mở ra, tầmmắt lạnh lùng rơi trên người nàng, tựa hồ đóng băng trong giây lát.

Tưởng Tự sững người, tứ chi giống như mất khống chế, cứng ngắc chậm rãi đứng lên, ngay cả hô hấp cũng không khỏi chậm chạp

Cô nhìn chằm chằm người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt mình một lúc lâu, đầu óc đột nhiên chập chờn, buột miệng nói: "Chào vị hôn phu."