Chương 44: Chắc Chắn Là Chức Nghiệp Ẩn Giấu! (2)

Lão Dương mặt lộ vẻ khó xử.

Hãng giao dịch có nguyên tắc của mình, dù là Thương Khâu thân phận tôn quý, hắn cũng không thể không có ranh giới cuối cùng.

“Khách VIP?”

“Ngươi cho hắn thẻ đen sao?”

“Xem ra thành giao không ít thứ.”

“Ta biết rồi.”

Thương Khâu cũng biết quy tắc của hãng giao dịch, đến Kinh Tây điều tra, cũng là làm theo thông lệ mà thôi.

Trên thực tế lúc này trong lòng của hắn đã nắm chắc.

Nhìn thấy Thương Khâu quay người rời đi, trong lời nói tràn đầy coi trọng.

Lão Dương như có điều suy nghĩ: “Vị khách quý kia không đơn giản.”

“Xem ra cần phải nâng cấp bậc thẻ đen của vị khách kia lên thôi.”

“Con phi hành sủng thú kia...”

Lão Dương suy tư, trên mặt lộ ra xoắn xuýt chi sắc.

Sau một lúc lâu, cắn răng một cái: “Thôi, coi như đầu tư đi.”

“Lỗ vốn tìm cho hắn một bản kỹ nẵng phi hành đi.”

Là thương nhân lão luyện, lão Dương biết tính cách của Thương Khâu.

Hơn nửa đêm xuất hiện tại hãng giao dịch, đây tuyệt đối không bình thường.

Có thể làm cho một vị điện chủ Chuyển Chức Thần điện lo lắng như thế.

Trong này ẩn chứa quá nhiều thông tin.

Thương Khâu đi ra khỏi Kinh Tây, trở lại Chuyển Chức Thần điện.

“Sở Vân này, bất luận nhìn thế nào, đều là chức nghiệp ẩn giấu.”

“Hi vọng có thể khiến Khương lão hài lòng.”

Nghĩ nghĩ, đốt một quyển trục.

Hắn truyền cho Khương Thái An tất cả thông tin điều tra được về Sở Vân.

Ngay khi Thương Khâu truyền tin cho Khương Thái An.

Dưới bóng đêm bên ngoài thành phố Lâm Hải.

Sở Vân chập chờn quang vũ, từ thành phố Cửu Thanh phong trần mệt mỏi bay về.

“Rốt cục cũng về đến nhà.”

“Nghỉ ngơi mấy ngày, tìm một khu luyện cấp, trước tăng cấp lên tới LV. 90, sau đó bắt đầu chuẩn bị tứ chuyển.”

“Có rảnh lại đi hãng giao dịch gặp lão Dương một chuyến, dặn hắn giúp ta vơ vét một ít sách kỹ năng.”

Sở Vân về đến nhà, giống một con cá ướp muối nằm trên ghế sô pha.

Từ khi hắn chuyển chức thành công, phóng ra cấm chú thứ nhất.

Hắn tựa như là một cỗ máy được lên dây cót, vận chuyển ngựa không ngừng vó.



Nhất là sau khi hắn học xong Động Sát Thần Nhãn, quan sát được một chức nghiệp giả thất chuyển đang di chuyển về phía Lâm Hải, càng là vô cùng lo nghĩ.

Bây giờ hoàn thành tam chuyển, sau khi có được cấm chú Thần Linh Trục Xuất, rốt cục cũng có thể thả lỏng một ít.

“Buông lỏng một chút, đi nghe hát cái đã.”

Nằm hồi lâu, Sở Vân dự định đi thư giãn linh hồn mỏi mệt rã rời của mình một chút.

Lam Tinh ở thời đại chuyển chức cũng ít tụ điểm giải trí hơn Lam Tinh kiếp trước.

Có điều loại ngành nghề giải trí nguyên thủy như gánh hát này, bất kể là lúc nào cũng sẽ không chết đi.

“Nếu như tỉnh táo là tội lỗi~~ thì hãy để tình yêu lan tỏa ~~ thành toàn mỗi một đêm ~~ “

Sở Vân khẽ hát.

Đi tới Khoái Nhạc Lão Gia nổi tiếng nhất thành phố Lâm Hải.

Gọi một bầu rượu, thoải mái nhàn nhã thưởng thức.

Nghe tà âm, thỉnh thoảng có một vài cô gái nhiệt tình phục vụ, Sở Vân rất thoải mái.

“Sở tiểu đệ?”

Bỗng nhiên, bên tai vang lên một giọng nói có chút kinh ngạc.

“Hả?”

“Triệu đại ca? Sao ngươi lại ở đây vậy?”

Sở Vân theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy một cái đầu trọc quen thuộc.

Đây không phải Phó Thành chủ Triệu Thủ Dương sao?

Không ngờ vị lão ca mày rậm mắt to này, vậy mà cũng thích nghe hát.

“Lời này không phải hẳn là ta hỏi ngươi sao?”

Triệu Thủ Dương cũng trợn tròn mắt.

Sau khi tiễn Thương Khâu đi, mặc dù rất khϊếp sợ, nhưng đến cũng đã đến rồi, đương nhiên là lựa chọn ở lại nơi này tiếp tục vui vẻ.

Không ngờ, hắn vậy mà lại gặp được Sở Vân ở đây.

Nhớ không lầm, tên nhóc này mới vừa trưởng thành thôi mà?

“Lão ca, ta nhớ ngươi là nhân viên nhà nước mà nhỉ?”

Sở Vân không đáp lại, mà cũng là giương mắt nhìn Triệu Thủ Dương.

“Ha ha.”

“Không quan trọng, không quan trọng.”

Triệu Thủ Dương nghe vậy chớp mắt với Sở Vân, tiến tới khoác tay lên vai Sở Vân.

“Sở tiểu đệ, ta nghe nói ngươi đã nhị chuyển rồi?”

“Ngày đó ngươi nhờ ta đưa đi Chuyển Chức Thần điện, làm sao không nói thật cho lão ca biết chứ?”

Triệu Thủ Dương nhớ tới những gì trước đó Thương Khâu nói, nhỏ giọng hỏi Sở Vân.

Vãi!

Làm sao hắn biết ta nhị chuyển rồi?



Sở Vân sửng sốt một chút.

Suy nghĩ một chút, đại khái cũng hiểu được.

Hắn mấy ngày nay cũng không hề cố tình ẩn giấu hành tung, Triệu Thủ Dương là Phó Thành chủ, biết động tĩnh của hắn cũng không có gì kỳ quái.

“Ngươi cũng không cho ta cơ hội nói mà.”

Sở Vân buông tay.

Hắn thực sự nói thật.

Triệu Thủ Dương nói nhiều, ngày đó hắn muốn nói chuyện cũng không chen vào được.

Là thật sự không có cơ hội.

“Ha ha ha.”

“Huynh đệ nói đúng lắm, nào, hai ta cạn ly.”

Triệu Thủ Dương bị Sở Vân nói vậy thì có chút xấu hổ.

Nhưng mà hắn nói cũng không có gì sai.

Hắn cũng chẳng có tí miếng giá nào của một Phó Thành chủ, cười ha hả, bưng chén rượu lên cũng chén với Sở Vân.

Sở Vân cười cười, cũng không nói thêm gì.

“Huynh đệ, ngươi nói thật cho ta biết đi, ngươi thật ra là chức nghiệp ẩn giấu đúng không?”

Triệu Thủ Dương lại lặng lẽ hỏi Sở Vân.

Sở Vân nghe vậy, giống như cười mà không phải cười: “Cũng có thể coi là vậy.”

Nhanh như vậy đã nhị chuyển rồi.

Chức nghiệp đặc thù cũng làm không được, cũng chỉ có thể là chức nghiệp ẩn giấu.

Lời đều đã nói đến nước này, càng che càng lộ, ngược lại thì thẳng thắn càng tốt hơn.

“Thật sự là vậy sao?”

“Lão đệ, không phải lão ca ta nói ngươi chứ.”

“Ngươi chuyển chức là chức nghiệp ẩn giấu tại sao lại không báo lên?”

“Đừng nói với ta là ngươi đọc nhiều tiểu thuyết quá, cảm thấy sẽ có người gây bất lợi cho ngươi nha?”

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi đó.”

“Nếu sớm biết ngươi là chức nghiệp ẩn giấu, không biết bao nhiêu đại công hội tranh giành nhau mời ngươi gia nhập ấy chứ.”

Triệu Thủ Dương có chút tiếc hận nói.

“Không có gì.”

“Ta hướng nội, không quá thích tiếp xúc cùng những người khác.”

Sở Vân bưng chén rượu lên, khẽ nhấp một miếng.

Đạo lý hắn đều hiểu, chức nghiệp ẩn giấu đương nhiên sẽ được trọng điểm bồi dưỡng.

Nhưng chức nghiệp của hắn, rõ ràng không phải chức nghiệp ẩn giấu.

Ai từng thấy pháp gia chỉ biết cấm chú không?