Chương 40: Không Để Ta Vào, Chết! (1)

Không đúng!

Rất có thể lúc trước hắn còn chưa đạt tới cấp 12!

Có người ý thức được, rất có thể chức nghiệp của Lâm Mặc Ngữ vô cùng lợi hại.

Lâm Mặc Ngữ cũng dùng một Tham Trắc Thuật.

Có qua có lại.

Pháp Sư không đeo huy chương che chắn, Lâm Mặc Ngữ cũng có thể nhìn thấy chức nghiệp của đối phương.

【 Triệu Cát, cấp 25, Pháp Sư 】

Không phải nguyên tố Pháp Sư giống Hạ Tuyết, chỉ là Pháp Sư bình thường, chức nghiệp giả hàng trung đẳng.

Tuy đã đạt tới cấp 25 nhưng vẫn không đủ để Lâm Mặc Ngữ đặt vào trong mắt.

Triệu Cát cười lạnh, đám người của Vương Triều Công Hội sau lưng hắn ta cũng thi nhau lộ ra vẻ mặt châm chọc.

“Tiểu gia hỏa cấp 12, còn chưa đủ lông đủ cánh, mau về nhà bú sữa mẹ đi thôi.”

“Đây không phải nơi ngươi nên tới, cẩn thận mất cả mạng nhỏ.”

“Đánh dã quái một chút là được rồi, tạm thời phó bản không có phần của ngươi.”

Đám người mới nãy còn kháng nghị sau lưng Lâm Mặc Ngữ cũng đều quay qua nói với hắn: “Tiểu tử mau quay lại đi, đám Vương Triều Công Hội rất ngang ngược, bọn hắn có thể gϊếŧ ngươi thật đấy.”

Vương Nghĩa cũng hô lớn: “Huynh đệ, trở về đi, đợi khi bọn hắn xong chuyện chúng ta lại vào phó bản.”

Nhưng Lâm Mặc Ngữ lại lần nữa bỏ mặc lời khuyên của mọi người, giọng dần trở nên lạnh lẽo:

“Một lần cuối cùng, tránh ra, nếu không, chết!”

Vương Nghĩa cảm giác được hàn ý từ lời Lâm Mặc Ngữ nói, vậy mà lại không tự chủ được rùng mình một cái.

Ánh mắt Lâm Mặc Ngữ khiến hắn ta cảm thấy rét lạnh… Đây là ánh mắt gì vậy?

Hệt như trong mắt Lâm Mặc Ngữ, hắn ta không phải người mà chỉ là một con quái vật dám cản đường hắn.



Nhưng chỉ một giây sau Pháp Sư đã kịp phản ứng: “Tiểu tử thối, đây là tự ngươi muốn chết, nếu ngươi dám bước về trước một bước, ta sẽ gϊếŧ ngươi.”

Lâm Mặc Ngữ nhìn Vương Nghĩa, khóe miệng mấp máy.

“Gϊếŧ!”

Một chữ hời hợt phun ra.

Khô lâu chiến sĩ như tia chớp xông tới, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Pháp Sư, giơ tay chém xuống.

Ánh mắt Vương Nghĩa mang theo vẻ trêu tức, đồng thời trên người hắn ta cũng xuất hiện một vòng năng lượng hộ tráo màu lam nhạt.

“Một tiểu gai hỏa cấp 12, cho dù ta đứng yên cho ngươi đánh, ngươi cũng không thể phá được năng lượng hộ tráo của ta!”

Một đao của khô lâu chiến sĩ chém xuống năng lượng hộ tráo, năng lượng hộ tráo lập tức biến dạng dữ dội, gần như đã tới biên giới vỡ nát.

Lần này, người biến sắc là Triệu Cát.

Đây là vật triệu hoán gì? Sao lại có công kích mạnh mẽ tới thế?

Năng lượng hộ tráo của hắn ta tối thiểu cũng có thể ngăn được 5 lần công kích của Chiến Sĩ cấp thanh đồng! Nhưng ở trước mặt khô lâu chiến sĩ, cùng lắm chỉ tới đòn thứ hai đã bị vỡ nát.

“Kỹ năng!”

Tâm niệm vừa động, trên đao của khô lâu chiến sĩ lập tức bộc phát ra một luồng dáng đỏ rực rỡ.

Cuồng Bạo Nhất Kích!

Triệu Cát sợ tới mức hồn phi phách tán, ai có thể nghĩ tới vật triệu hoán này còn biết sử dụng kỹ năng.

Hắn ta cảm nhận được tử vong kéo tới, dưới kỹ năng này, không chỉ có năng lượng hộ tráo bị phá vỡ mà hắn ta cũng sẽ mất mạng!

Kháng Cự Hỏa Hoàn!

Triệu Cát nhanh chóng bộc phát kỹ năng, hỏa hoàn phun ra, chỉ chớp mắt đã đẩy khô lâu chiến sĩ ra xa mấy mét.

Kỹ năng của khô lâu chiến sĩ cũng bị gián đoạn.



“Nhìn làm cái gì! Mau ra tay!”

Triệu Cát như mới nhặt được một mạng từ quỷ môn quan trở về, mặt mũi tái nhợt, miệng hô lớn lên.

Đám Kỵ Sĩ đáp lại một tiếng sau đó phát động kỹ năng xung phong, giơ cao tấm chắn, chỉ chớp mắt đã lao ra hơn 10 mét, nặng nề đánh lên người khô lâu chiến sĩ.

Oanh!

Trong tiếng kêu gào thê thảm, các Kỵ Sĩ bị đánh bay.

Khô lâu chiến sĩ lại không chút sứt mẻ!

Về mặt sức mạnh, khô lâu chiến sĩ toàn thắng!

Trừ phi có được kỹ năng có kèm tính cưỡng chế đánh bay giống Kháng Cự Hỏa Hoàn, nếu không thì phải nhìn xem ai có lực lượng càng mạnh mẽ hơn.

Khô lâu chiến sĩ lại vọt lên, tận lực chấp hành mệnh lệnh của Lâm Mặc Ngữ, gϊếŧ Triệu Cát.

Triệu Cát vội vàng lùi về phía sau, vừa củng cố vòng phòng hộ cho mình, vừa hô lên: “Gϊếŧ Triệu Hoán Sư!”

Biện pháp tốt nhất để đối phó với Triệu Hoán Sư không phải là gϊếŧ vật triệu hoán, mà là đánh chết bản thân Triệu Hoán Sư.

Chỉ cần Triệu Hoán Sư chết đi, đương nhiên vật triệu hoán cũng sẽ biến mất.

Vèo!

Hai Cung Tiễn Thủ đồng thời bắn tên.

Mũi tên nhọn bay giữa không trung, một hóa thành ba, ba đạo lưu quang bắn về phía Lâm Mặc Ngữ.

“Cẩn thận!”

“Mau tránh đi!”

Có người đứng sau hô to, nhưng Lâm Mặc Ngữ lại không tránh không né, thậm chí vẻ mặt còn không thay đổi chút nào.

Trước người hắn xuất hiện vòng xoáy màu đen, hai khô lâu chiến sĩ đồng thời xuất hiện, một trái một phải vừa lúc ngăn chặn hết mấy mũi tên bắn tới.

Mũi tên nhọn rơi xuống người khô lâu chiến sĩ phát ra tiếng kim loại va chạm, cũng không tạo thành bất kỳ tổn thương gì.