Chương 39: Vương Triều Công Hội (2)

Vương Nghĩa thấy Lâm Mặc Ngữ tới nhưng không ngờ Lâm Mặc Ngữ lại nói chuyện với mình.

Kinh ngạc qua đi, hắn ta nói nhỏ: “Thiếu hội trưởng của Vương Triều Công Hội muốn làm nhiệm vụ trong phó bản, không cho chúng ta đi vào.”

Trong mắt Lâm Mặc Ngữ hiện lên vẻ nghi ngờ.

Có nhiệm vụ gì mà phải phong tỏa phó bản?”

Vương Nghĩa cũng nhìn ra nghi ngờ trong mắt Lâm Mặc Ngữ:

“Là thế này, bọn họ cần tinh hạch của yêu tinh vương, nhưng tinh hạch này có tỉ lệ rơi không cao, chỉ có phó bản cấp ác mộng mới có tỷ lệ rơi xuống, hơn 100 ngày mới có thể rơi xuống một lần.”

“Lúc ở nơi giao dịch ngươi cũng nhìn thấy nhiệm vụ này rồi đúng không? Thật ra nhiệm vụ này là do Vương Triều Công Hội tuyên bố, nhưng chưa có ai có thể hoàn thành nhiệm vụ này.”

“Nhắc tới cũng buồn cười, tinh hạch của yêu tinh vương đâu phải tinh hạch bình thường có thể sánh nổi, giá trị tối thiểu cũng phải 30 vạn kim tệ, bọn hắn lại muốn mua với giá 10 vạn, ai thèm bán cho bọn hắn.”

“Hôm nay vừa lúc cách lần rơi trước đó 100 ngày, lần này Vương Triều Công Hội tự mình ra tay.”

Cũng trùng hợp quá đi.

Nhìn “tinh hạch của yêu tinh vương” trong không gian, chói mắt như rubi…

Lâm Mặc Ngữ nghĩ, lần này người của Vương Triều Công Hội phải không công mà lui rồi.

Vốn Lâm Mặc Ngữ còn tính đợi hai ngày nữa quay về bán tinh hạch của yêu tinh vương đi, đổi 10 vạn kim tệ, nhưng nghe lời Vương Nghĩa nói, hiển nhiên tinh hạch của yêu tinh vương cũng không đơn giản.

“Nó có tác dụng gì?” Lâm Mặc Ngữ nhỏ giọng hỏi.

“Có tinh hạch của yêu tinh vương, có thể kêu Luyện Kim Sư gia công thành yêu tinh vương giới.”

“Yêu tinh vương giới có thể tăng tất cả thuộc tính thêm 10 điểm, tăng tất cả kỹ năng lên một cấp, cấp 15 là có thể sử dụng, được xưng là trang sức mạnh nhất dưới cấp 40.”

Thuộc tính mạnh như vậy? Đúng là rất lợi hại.



Nhất là tăng toàn bộ kỹ năng lên 1 cấp, đối với chức nghiệp giả tân thủ, đó đúng là tồn tại như thần!

Vương Nghĩa nói tiếp: “Có người nói, thiếu hội trưởng của Vương Triều Công Hội muốn thi vào Hạ Kinh học phủ, cho nên nhất định phải có trang bị này.”

“Trong Vương Triều Công Hội không thiếu Luyện Kim Sư, những tài liệu khác cũng đã chuẩn bị đầy đủ, hiện tại chỉ thiếu tinh hạch của yêu tinh vương.”

Sau khi biết tiền căn hậu quả, Lâm Mặc Ngữ mỉm cười đi về phía cửa vào phó bản.

Hắn không quan tâm cái gì mà Vương Triều Công Hội, nhưng muốn cản trở việc luyện cấp của hắn? Không thể được!

“Này, ngươi đi đâu vậy?”

“Mau trở lại, Vương Triều Công Hội không thể trêu vào.”

“Mau trở lại đi, ngươi sẽ chết đó.”

Vương Nghĩa căng thẳng muốn kéo Lâm Mặc Ngữ trở về, nhưng Lâm Mặc Ngữ lại ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn cố chấp đi tới.

Mọi người vốn còn đang kháng nghị bỗng ngừng hết lại, cả đám cùng nhìn về phía Lâm Mặc Ngữ.

Lâm Mặc Ngữ dẫn theo một khô lâu đi về phía cửa vào phó bản, trong lúc đi lại, khô lâu phát ra tiếng răng rắc.

“Ngươi muốn làm gì?”

Pháp Sư cầm đầu Vương Triều Công Hội lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Mặc Ngữ.

Sau lưng hắn, mười mấy thành viên của Vương Triều Công Hội cũng đồng thời nhìn về phía Lâm Mặc Ngữ.

Cấp bậc của bọn họ đều đã ngoài 20, nguyên một đám khí thế bất phàm.

Kỵ Sĩ, Chiến Sĩ, Pháp Sư, Cung Tiễn Thủ, Phụ trợ, có đủ, hợp thành một đội ngũ tác chiến hoàn chỉnh.



Đồng thời trang bị trên người bọn chúng cũng đều là trang bị tốt, từ vũ khí tới phòng ngự rồi tới trang sức, đều là trang bị cấp thanh đồng.

Cũng vì nguyên nhân này cho nên tuy bên ngoài có nhiều người kháng nghị, nhưng không ai dám ra tay thật sự.

Đẳng cấp không bằng người ta, đội ngũ cũng không bằng người ta, trang bị càng không bằng người ta, kỹ năng cũng không bằng người ta.

Nắm tay không cứng bằng đối phương, chỉ có thể kháng nghị bằng miệng.

Lâm Mặc Ngữ đi tới trước mặt Pháp Sư, từ tốn nói: “Tránh ra.”

Pháp Sư của Vương Triều Công Hội như nghe thấy chuyện gì rất buồn cười: “Người trẻ tuổi, có phải ngươi say rồi không? Nhanh về nhà đi thôi.”

Lâm Mặc Ngữ tiếp tục nói: “Không nên ngăn cản ta tiến vào phó bản, nếu không ta gϊếŧ ngươi.”

Lâm Mặc Ngữ nói rất chân thành.

Đúng là hắn không nói đùa thật.

Hiện tại hắn muốn vào phó bản luyện cấp. Việc này liên quan tới chuyện hắn vào Hạ Kinh học phủ, nếu ai dám ngăn cản, hắn sẽ gϊếŧ người đó thật.

Pháp Sư bắn ra một đạo Tham Trắc Thuật, Tham Trắc Thuật rơi xuống người Lâm Mặc Ngữ.

Tiếp sau đó, hắn châm biếm: “Lâm Mặc Ngữ, chỉ là tiểu gia hỏa cấp 12 đã dám ở đây nói bậy, người lớn nhà ngươi không dạy ngươi cách ăn nói sao?”

“Tử Linh Pháp Sư, chưa từng thấy chức nghiệp này bao giờ, là chức nghiệp mới sao?”

Vật triệu hoán hệ bất tử, cũng thú vị.”

“Nể tình ngươi cũng là Pháp Sư giống ta, ta tha cho ngươi lần này, cút đi.”

Đối phương có đẳng cấp cao hơn Lâm Mặc Ngữ 10 cấp, huy chương che chắn không thể phát huy tác dụng.

Vậy mà chỉ có cấp 12!