Chương 2: Toàn cầu sụp đổ siêu đẹp mắt, mọi người mau đến đây xem!

Ngay sau đó, đèn trong thang máy đột nhiên tắt ngúm, xung quanh là một vùng đen kịt, chỉ có tấm bảng trước mặt vẫn đang sáng lên.

Phía trên xuất hiện mấy hàng chữ.

“Hoan nghênh tiến vào trò chơi Tiến Hóa Toàn Cầu, đang kiểm trắc thông tin người chơi, xin hãy chờ đợi!”

“Kiểm trắc cho thấy đây là lần đầu tiên bạn thể nghiệm trò chơi, xin mời thiết lập tên nhân vật.”

“Hãy điền tên nhân vật….”

Cố Miên khựng lại một chút, nghĩ thật kỹ sau đó điền vào khoảng trống hai từ phản xã hội: Ba ba.

“Cảnh báo: Tên nhân vật đã có người sử dụng.”

Nhanh tay thật…

-1s

“Cảnh báo: Xin hãy quý trọng mạng chó!”

Móa…

Cố Miên.

“Thiết lập tên nhân vật thành công, tiếp theo sẽ tiến hành phân tích tố chất người chơi.”

“Phân tích kết thúc, đã ghi chép thuộc tính người chơi.”

“Xin bắt đầu lựa chọn trang phục.”

Bên dưới bỗng nhiên xuất hiện bốn bộ trang phục.

Váy rơm – Đánh gạch men bộ phận mấu chốt – Suku-ru (*) – Đồ đang mặc trên người.

(*) Suku-ru dùng để chỉ đồng phục bơi của học sinh Nhật nhé các đạo hữu. Cái này chỉ cần hỏi bác gg là được.

Biếи ŧɦái vãi…

Cố Miên dừng lại vài giây trước Suku-ru, cuối cùng, hắn quyết đoán chọn mục cuối cùng.

Đồ đang mặc trên người.

“Đã hoàn thành thiết lập nhân vật, tiếp theo sẽ là giáo trình tân thủ, xin chuẩn bị…”

Dường như là không muốn lãng phí thời gian, trên tấm bảng lập tức xuất hiện một dòng nhắc nhở.

“Các bạn đã được đến vào phòng bán vé gần nhất, sau khi kết thúc giáo trình tân thủ, người chơi toàn cầu sẽ bị cưỡng chế tiến vào phó bản ngẫu nhiên.”

Xem ra phó bản đầu tiên dù muốn dù không cũng đều phải vào rồi!

Lúc này, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một luồng sáng.

Ánh sáng chợt lóe, Cố Miên cũng không cảm thấy chói mắt, hắn lập tức nhìn quanh một lượt.

Không thấy anh béo, lúc này chỉ còn hắn lẻ loi.

Hiện tại, hắn đang đứng trong một khoảng không chật hẹp, nơi đây là sảnh của một cái quầy bán vé cũ nát. Cố Miên biết điều đó vì hắn thoáng thấy ba chữ to trên tường: PHÒNG BÁN VÉ.

Nói là phòng bán vé, nhưng lại chẳng ra sao cả.

Một cánh cửa thủy tinh chia căn phòng bé nhỏ thành hai không gian, cánh cửa này giống với loại cửa trong quầy giao dịch của ngân hàng… Đương nhiên, loại cửa thủy tinh trong ngân hàng chủ yếu là để ngăn bọn cướp.

Không biết cửa thủy tinh ở quầy bán vé này dùng để làm gì, chắc là cũng để phòng ngừa kẻ cướp.

Trên ô cửa thủy tinh có dán mấy chữ to: QUẦY BÁN VÉ.

Ở đây có một cánh cửa gỗ rách nát, một cái bàn dài cũ kỹ đại khái có thể ngồi được hai mươi người, trên mặt bàn bày mấy cái xiên hình tam giác giống với giá cắm nến.

Phía sau bàn đặt một loạt quan tài được sắp xếp ngay ngắn, thoạt nhìn rất quái dị.

Bên ngoài dường như là đường cái, trông rất quen mắt, hẳn chỗ này cách bệnh viện Liên Hoa không xa lắm, Cố Miên thử bước đến đẩy cửa, nhưng không được.

Lúc này, tấm bảng trước mặt hắn xuất hiện mấy hàng chữ.

“Sau khi lấy được vé tại quầy bán vé, người chơi vui lòng nằm vào máy chơi game để tiến vào phó bản ngẫu nhiên, máy chơi game có thể bảo vệ cơ thể bạn an toàn.”

Máy chơi game?



Cố Miên nhìn quanh bốn phía, có lẽ máy chơi game chính là… mấy cái quan tài kia.

“Ngoại trừ thông qua quầy bán vé để tiến vào phó bản, trên phạm vi toàn cầu sẽ ngẫu nhiên xuất hiện một vài phó bản đặc thù, độ khó cực cao.”

“Có thể tiến vào phó bản theo hình thức tổ đội hoặc cá nhân. Hình thức tổ đội yêu cầu mua vé cho nhiều người, hình thức cá nhân yêu cầu vé cá nhân. Vật phẩm đặc thù trong phó bản có thể mang ra ngoài”.

“Độ khó của phó bản xếp hạng từ 1 sao đến 10 sao, số sao càng lớn, độ khó càng cao, phần thưởng của phó bản tương xứng với độ khó.”

“Một phó bản chỉ có thể tiếp thu một lượt người chơi, nếu có người chơi nán lại trong phó bản, phó bản sẽ không thế tiếp nhận lượt mới.”

“Ấn vào nút Thuộc Tính để kiểm tra thuộc tính bản thân.”

Sau khi liên tục nhảy chữ, tấm bảng trước mặt Cố Miên rốt cuộc cũng đã có sự thay đổi.

Không còn là văn tự chiếm trọn màn hình, mà bắt đầu xuất hiện hình ảnh.

Góc phía trên, bên phải có một cái khung tìm kiếm.

Trên cùng bên trái là thời gian, hiển thị hiện tại toàn cầu là 08:02, xem ra đã được thống nhất rồi.

Bên trái có một dãy nút, từ trên xuống dưới theo thứ tự là: Thuộc tính, Hảo hữu, Bảng xếp hạng, Diễn đàn. Xuống phía dưới một chút là mấy cái nút màu xám xịt, hẳn là tính năng chưa được mở.

Đương nhiên, bắt mắt nhất vẫn là khu vực trung tâm.

Chỗ đó là một vùng màu xám đậm, trông rất mờ ảo, chỉ có mấy cái hình cắt cùng với một hàng chữ: Hoạt động quy mô lớn đầu tiên trên thế giới sắp diễn ra, xin chú ý theo dõi.

Tạm thời không để tâm đến cái hoạt động quy mô lớn kia là thứ quỷ gì, Cố Miên ấn vào phím thuộc tính.

Tiếp đó, trước mặt hắn xuất hiện một chuỗi thuộc tính dài ngoằng, bất quá, nhìn sơ qua có vẻ không được bình thường cho lắm.

Tính danh: Cố Miên.

Giới tính: ???

Tuổi: ???

Số thứ tự trò chơi: 1

Vật phẩm đặc thù: Tạm thời chưa có.

Tiền trong trò chơi: 0

Số lần thông quan phó bản: 0

Nhìn một chuỗi “?” phía sau mục Giới tính, Cố Miên nghệch mặt ra.

Phía dưới còn có thêm bốn trị số, theo thứ tự là: Thể lực, Tốc độ, Lực lượng và Trị số tinh thần. Tất cả đều không ngoại lệ, phía sau đều là “???”.

Số thứ tự thần kỳ, mấy cái dấu “???” này cũng thần kỳ nốt…

Chẳng lẽ giới tính của toàn nhân loại đều “tràn đầy nghi vấn” kiểu này?

Hắn lại xem tiếp, liền phát hiện bên dưới vẫn còn một thuộc tính nữa.

Trận doanh: Hỗn Độn – Ác.

Cố Miên:…

Địa Cầu liên thủ với nhà đầu tư của Dungeon and Fighter đấy à? Ngay cả Trận doanh trong Dungeon and Fighter cũng xuất hiện?

Hơn nữa hắn thuộc phe Hỗn Độn – Ác là thế nào?

Phi! Rõ ràng hắn là một bác sĩ cực kỳ tốt bụng mà!

Lúc này, màn hình trước mặt lại tiếp tục nhảy chữ.

“Tính năng Bảng Xếp Hạng tạm thời chưa kích hoạt (Sẽ được kích hoạt khi người chơi toàn cầu thông quan 10 triệu phó bản)”.

“Tính năng Hảo Hữu tạm thời chưa kích hoạt (Sẽ được kích hoạt khi người chơi toàn cầu tử vong hơn 1 tỷ)”.

“Hệ thống Thương Thành tạm thời chưa kích hoạt (Sẽ được kích hoạt khi tổng tiền trò chơi của người chơi toàn cầu đạt đến 100 vạn tệ)”.

Phía sau mấy hàng chữ này đều có thanh tiến trình, lúc này thanh tiến trình vẫn chưa có thay đổi gì.

Phía dưới lại có thêm mấy hàng chữ.

“Hệ thống Chức nghiệp tạm thời chưa mở (Điều kiện mở: Không rõ).”



“Người chơi có thể triệu hồi bảng điều khiển này bất kỳ lúc nào (Miễn là khi đó người chơi còn sống).”

“Trong phó bản có khả năng tồn tại NPC nhiệm vụ, người chơi không thể công kích, bạn có thể thử!”

Đọc đến đây, đột nhiên, trong một cái xó nào đó, có một gã đàn ông trung niên bước ra, cười tủm tỉm, xem ra là đến bán vé.

Trên đỉnh đầu hắn có hai hàng chữ.

“Ta là NPC”

“Đến đánh ta thử xem!”

Trên bảng điều khiển đã nói rõ không thể công kích con hàng này, có nghĩa là đánh không được, nhưng xem dòng chữ trên đầu gã… Đúng là tiện mà!

Cố Miên chà xát hai tay, cảm thấy không thể tự làm khổ bản thân, bèn vung một cú giải sầu rồi tính tiếp.

Vừa nghĩ hắn vừa giơ tay lên.

Cứ như thấy nhưng không thể trách, NPC vẫn giữ nguyên tươi cười trên môi, chắc chắn người chơi không thể đánh trúng mình.

Cú đấm của Cố Miên rơi xuống, NPC vẫn tươi cười xán lạn.

Không ngờ…

Bốp…

Coong…

Rầm…

NPC bị vỗ một cú quá mạng lập tức té ngã đυ.ng đầu vào tường, rú lên:

- CMN!!!!????

Tay bị đau, Cố Miên cũng hét ầm lên:

- CMN!!!!????

NPC chạy té đái ra sau quầy, tuyệt đối không cho Cố Miên cơ hội hành hung lần thứ hai.

Cố Miên khoác áo blouse trắng, một bộ lịch lãm, chà xát hai tay nói:

- Ngại quá!

Bên trong cửa sổ thủy tinh, gã đàn ông kia bụm mặt, vẻ mặt vô cùng bất an nói:

- Không có gì, không có gì…

Giáo trình tân thủ trên mặt bảng điều khiển của Cố Miên đã nhanh chóng kết thúc.

Lúc này, hắn cũng chẳng hơi đâu để tâm đến gã NPC đang nhìn mình bằng ánh mắt đáng thương, thản nhiên cúi đầu nhìn vào bản điều khiển.

“Giáo trình tân thủ kết thúc, người chơi toàn cầu chuẩn bị tiến vào phó bản.”

“Mời người chơi đến quầy bán vé để lấy vé, một phút sau trò chơi chính thức bắt đầu.”

Xem xong hai hàng chữ này, Cố Miên liếc nhìn gã NPC đang trốn sau cửa sổ thủy tinh lén lút nhìn trộm hắn.

NPC lập tức hiểu ra, nhanh chóng duỗi bàn tay nhỏ bé, lấy một tấm vé ném ra cái lỗ vuông trên cửa sổ thủy tinh, sau đó lập tức rụt tay về.

Cố Miên thò tay chộp lấy tấm vé, cúi đầu nhìn, trên đó có viết mấy hàng chữ.

Vé vào phó bản (Duy nhất một lần).

Người chơi: Cố Miên,

Số thứ tự người chơi: 1

Loại phó bản: Ngẫu nhiên.

Nơi phát hành: Phòng bán vé cấp thấp.

Nhìn tấm vé trên tay, Cố Miên định tìm một cái quan tài chui vào, phải nói máy chơi game của trò chơi này thiết kế sơ sài quá mức.

Hiển nhiên người bán vé nhìn ra ý chê bai trên mặt Cố Miên, gã rướn cổ phía sau ô thủy tinh, nói:

- Đương nhiên chúng tôi có đủ loại quan tài, muốn kiểu dáng hay kích thước thế nào cũng có!