Chương 45

Chương 45

–o0o–

Ba kẻ kia liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi hai kẻ lam y đột ngột phóng về phía ta, còn lục y nữ tử tung chưởng vào Tạ Dật Huân, rõ là muốn liều mạng. Ta khẽ di chuyển thân mình, thi triển Bộ bộ sinh liên tránh được đòn tấn công của chúng. Bọn chúng không bỏ cuộc, tiếp tục truy kích. Tuy rằng mới rồi giao chiến với Tạ Dật Huân đã thụ thương, nhưng chiêu thức vẫn vô cùng sắc bén. Trong tay bọn chúng không có vũ khí nên liền sử chưởng pháp để đối phó với ta, chiêu thức tương đồng với lục y nữ tử kia. Ta hơi nhíu mày đảo cước bộ, vặn lưng phóng lên không khiến chúng ngẩn người, hiển nhiên là do không nghĩ đến ta lại thoát thân về phía trước. Song chưởng đánh ra chỉ trúng vào không khí nên chúng không cam tâm, tiếp tục áp sát. Ta ở trên không hướng về phía bên trái, trụ lại trên cành cây, đánh vào sau gáy chúng. Hai kẻ ấy hoàn toàn không ngờ ta sẽ đón đầu mình nên trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Ta không có thời gian quan tâm đến sự kinh ngạc này, liền sử cả hai tay tung chưởng đón lấy chưởng lực của chúng. Chưởng này mang theo những mười thành công lực, xem như là ta mang tất cả ra để cược. Tứ chưởng giao nhau, yết hầu đã cảm nhận thấy vị tanh tưởi, khiến ta bạt ngược về phía sau, mà hai kẻ kia cũng phải thoái lui.

Động tác của Tạ Dật Huân vô cùng mau lẹ, lục y nữ tử bên kia đã bị hắn cho một kiếm kết liễu rồi mau chóng phóng đến chỗ ta. Vạt áo tung bay, bạch y phất phới như cánh hồ điệp chập chờn, tóc đen khẽ lay động, nhân diện như một bức họa khiến ta trong khoảnh khắc phải ngây ngẩn tâm tư.

Hai kẻ lam y kia vốn đã là nỏ mạnh hết đà nên căn bản không phải đối thủ của Tạ Dật Huân, chớp mắt đều phải làm ma dưới kiếm của hắn. Tạ Dật Huân đảo ngược mũi kiếm, phóng đến trước mặt, ôm lấy thắt lưng ta đang chậm rãi đáp xuống – "Ngươi thụ thương sao?" – hắn nhíu mày nhìn ta lo lắng.

Chợt có một luồng nội lực ấm áp di chuyển phía sau lưng ta. Ta biết là hắn đang dùng nội lực thay ta điều hòa khí tức.Ta lắc đầu nhẹ giọng nói – "Ta không sao cả, ngươi không cần giúp ta điều tức đâu, ta có thể tự mình làm được. Mới rồi Văn thân vương nói cái gì phải đi vào trong, ngươi có cần phải nhanh chân đi không?"

Tạ Dật Huân nhìn sâu vào mắt ta, tay đặt tại thắt lưng vẫn không rút về, tiếp tục giúp ta điều tức. Ước chừng trải qua thời gian một chén trà nhỏ hắn mới thu hồi nội lực.

"Thử vận khí xem thế nào rồi!" – Tạ Dật Huân ôn nhu nói.

Ta thử vận khí thấy nội lực đã lưu chuyển bình thường, không có cảm giác ngưng trệ – "Ta ổn rồi, không có vấn đề gì nữa."

"Tốt lắm, chúng ta mau đuổi theo bọn người Văn thân vương đi."

Ngay đúng lúc chúng ta chuẩn bị rời đi thì từ hướng ta đến lúc nãy vọng về âm thanh ồn ào. Ta và Tạ Dật Huân đưa mắt nhìn nhau tự hỏi là ai đang đến, bốn mắt giao nhau tràn ngập nghi vấn.

"Vương... vương gia, hạ quan chậm trễ ứng cứu." – phủ doãn mũi miệng thở phì phò dẫn theo binh lính xuất hiện trước mặt chúng ta, quan phục xộc xệch, mũ ô sa lệch hẳn sang một bên, trên mặt vì té ngã mà lấm lem cả lên. Tạ Dật Huân đảo mắt nhìn họ rồi thản nhiên hạ lệnh – "Đào Đàm phủ doãn, ngươi đến đúng lúc lắm. Ngươi lập tức phái người phong tỏa nơi này, không để cho bất kỳ kẻ nào rời khỏi, đến cả một con chim cũng không để thoát, rõ chưa?"

"Bẩm, hạ quan hiểu rõ." – phủ doãn toát mồ hôi, vội đưa tay lau trán.

"Đã biết thì mau chóng thi hành đi." – Tạ Dật Huân phân phó.

"Bẩm, hạ quan lập tức thi hành." – có lẽ vì từ Tạ Dật Huân vô thức tỏa ra khí chất tôn quý uy nghiêm mà phủ doãn liên tục loan hạ thắt lưng, nhất nhất tuân mệnh.

Trong số những thủ hạ phủ doãn dẫn theo có mấy kẻ mình vận quân phục, hoàn toàn bất đồng với phục sức của quan binh Đào Đàm.

"Mấy kẻ kia, các ngươi là bộ hạ của tướng quân nào?" – Tạ Dật Huân hỏi bọn họ.

"Hồi bẩm Vương gia, chúng bị chức là thuộc hạ của Kỳ tướng quân, đang trên đường hồi kinh sư phục mệnh, ngang qua Đào Đàm thì nghe có chuyện không hay liền hộ tống Đào Đàm phủ doãn đến đây." – một người trong số đó tiến lên đáp, biểu tình không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh, nhưng ánh mắt đánh tới bên người Tạ Dật Huân thì tràn đầy kính ngưỡng lẫn sùng bái.

Tạ Dật Huân đảo mắt nhìn hết lượt rồi hỏi – "Vậy võ công các ngươi ra sao?"

"Bẩm cũng đủ để ứng chiến." – người nọ vội tăng cao âm lượng – Chúng bị chức nguyện theo hiệu lệnh của Vương gia."

"Được lắm, vậy các ngươi đi theo ta!"

"Tuân mệnh!"

Tạ Dật Huân không nói thêm gì, dẫn theo ta cùng mấy người ấy dọc đường không nghỉ, thẳng về mé hậu sơn. Tay của ta vẫn bị hắn nắm chặt lấy chẳng chút thả lỏng. Ta hơi mím môi nhìn mấy người kia, thấy bọn họ vẫn hướng mắt thẳng về phía trước, tựa hồ như không để ý đến động tác của chúng ta.

Lúc đuổi đến hậu sơn thì Văn thân vương và thuộc hạ đang giao đấu cùng một vài kẻ khác. Y thấy chúng ta đến liền cao giọng trách – "Các ngươi làm gì mà chậm chạp thế chứ? Tân giáo chủ Huyền Băng giáo đã cùng một nữ nhân bỏ chạy về phía chân núi rồi. Chúng mới rời đi chưa được bao lâu, các ngươi mau đuổi theo đi."

Tạ Dật Huân nghĩ xong liền lập tức chạy đi, mới được hai bước liền thả tay ta ra bảo – "Hàn Tiêu, ngươi không cần đi theo ta. Ngươi trong người có thương tích, cứ ở lại đây chờ, ta sẽ lập tức trở lại ngay. Còn các ngươi, lưu lại đây hai người hỗ trợ, mọi việc nghe theo sự phân phó của Hàn Tiêu, số còn lại theo ta hạ sơn. Văn thân vương, chỗ này giao cho ngươi đấy."

Không đợi ta kịp trả lời thì hắn đã thi triển khinh công chạy đi. Ta trơ mắt nhìn thấy thân ảnh hắn đã xa, những muốn đuổi theo nhưng nhớ đến chính mình võ công yếu kém, đành dừng cước bộ. Trong số mấy quân binh kia có hai người ở lại bên ta, người lúc nãy nói chuyện với Tạ Dật Huân quay sang hỏi ta – "Hàn công tử, chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Lòng ta hơi bối rối nhưng vẫn buộc chính mình phải suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng – "Chúng ta đi xem thử nơi ẩn thân của chúng như thế nào. Lối này..." – ta nhìn về phía kia thấy có vẻ hỗn loạn, nhưng áng chừng cục diện đều đã nằm trong sự khống chế của Văn thân vương – "Bọn họ dường như đã làm chủ tình hình rồi, cũng chẳng cần chúng ta hỗ trợ thêm gì đâu."

"Dạ, mọi sự xin tuân theo Hàn công tử." – người nọ hướng ta mà ôm quyền.

Ta dẫn theo hai quân binh cùng tiến vào nơi ẩn thân của Huyền Băng giáo. Nơi này căn bản là một mê cung, đi vòng vèo một lúc thấy ở mỗi khúc quanh đều có hai ba ngã rẽ, bọn ta không còn cách nào đành phải lưu lại ký hiệu làm dấu. Càng đi, ta càng cảm thấy kỳ quái không hiểu vì sao mà giáo chủ Huyền Băng giáo lại phải chạy về phía chân núi. Chẳng phải nếu cô nương ta trốn vào trong này thì so với việc hạ sơn sẽ an toàn hơn sao? Hơn nữa, nơi này chắc chắn phải còn lối thoát hiểm khác nữa.

"Hàn công tử, hình như có gì đó không ổn." – quân binh đi cạnh ta khẽ nói.

Ta gật đầu bảo – "Mọi người cẩn thận một tí, có lẽ nơi này có đặt cơ quan hay ám khí gì đấy."

Ba người bọn ta cố phục hồi tinh thần, nâng cao cảnh giác ở mỗi nơi đi qua, sau một hồi tựa hồ đến được một gian mật thất kỳ lạ, bên trong còn có thanh âm gì đó. Ta quay sang hai quân binh ra hiệu thủ thế, bọn họ hiểu ý liền gật đầu đáp trả.

[1] ngũ tinh : hình sao năm cánh.

[2] thiên kinh địa nghĩa : , ý nói lẽ thường như trời đất không thể di dịch được.

[3] thâu hương hiết ngọc : thu hương trộm ngọc, ý nói vì thói ong bướm lả lơi, trêu hoa ghẹo nguyệt mà đến. Câu này đúng lý ra không phải dành cho nam tử nhưng Vũ Duệ Vương gia lại dùng đối với Hàn Tiêu nên mới khiến Hàn Tiêu không vui.

Chương 46