Chương 44

Chương 44

–o0o–

Chỉ trong chốc lát môn thành phía tây đã hiện ra, mấy quan binh canh giữ môn thành từ xa đã quát lên – "Là kẻ nào đấy? Mau dừng lại!"

Ta ghìm cương khiến kỵ mã nhấc bổng hai vó trước lên, sau đó đứng yên không phát ra âm thanh nào. Phủ doãn cả người run rẩy ló mặt ra lớn tiếng nói – "Càn rỡ, thấy bản phủ còn dám lên mặt thế sao?"

Thủ thành nhìn thấy vội vàng hành lễ rồi cười nói – "Nguyên lai là phủ doãn đại nhân. Ti chức chính là đang chấp hành mệnh lệnh của đại nhân đấy chứ? Chẳng phải đại nhân đã hạ lệnh ban đêm không ai được đi lại trong thành sao, nên mới rồi ti chức mới mạo phạm. Thỉnh đại nhân suy xét!"

Phủ doãn hừ một tiếng đang tính thị uy thì ta không còn đủ kiên nhẫn phải giục hắn – "Nói vào trọng điểm, phủ doãn đại nhân!"

Quan binh kia thấy thế thì kinh ngạc liếc nhìn ta rồi lại đảo mắt nhìn phủ doãn. Phủ doãn xấu hổ đằng hắng một tiếng rồi bảo – "Tốt lắm, đừng nhiều lời nữa, mau mở cổng ra, bản phủ phải xuất thành."

Quan binh kia vội cúi gập thắt lưng miệng mồm dạ ran chạy đi mở cổng thành. Ta lúc này mới thả phủ doãn xuống khỏi lưng ngựa – "Đa tạ phủ doãn đại nhân. Tại hạ xin cáo biệt ở đây."

Ta nói xong liền thúc ngựa xông thẳng ra ngoài. Phủ doãn ở phía sau với theo nói gì đấy ta cũng không nghe rõ, càng không để tâm. Mục tiêu của ta bây giờ chỉ có một, đó là mau chóng chạy đến Càn Hoành sơn.

Càn Hoành sơn nằm ở phía tây Đào Đàm nên ta cứ thẳng theo hướng tây mà tiến. Lúc tiến đến một ngọn núi nhỏ đột nhiên xuất hiện hai người huy đao chém về phía chân ngựa của ta. Kỵ mã nhất thời cả kinh phóng vọt lên khiến hai kẻ kia chỉ có thể chém vào khoảng không. Lòng ta hoảng hốt chẳng biết đó là ai, vì sao lại biết ta sẽ đến đây. Chẳng lẽ là người của Huyền Băng giáo sao? Ta vừa nghĩ vừa rạp người trên kỵ mã, phóng ra đạo ngân châm khiến một người trúng chiêu ngã ngược trên mặt đất. Người còn lại thấy thế liền gia tăng công kích khiến ta phải chật vật tránh né, sau đó đành nhảy khỏi lưng ngựa, rút từ trong ống giày ra một thanh chủy thủ chống đỡ đại đao của hắn. Hai thứ binh khí va vào nhau tóe lửa. Người nọ dùng khăn bịt kín nhân diện, chỉ lộ mỗi đôi mắt đang hung tợn nhìn chằm chằm vào ta, vận sức bổ đao đến gần. Ta sử một tay không thể đấu lại hắn, đành phải sử cả hai tay cầm chắc thanh chủy thủ. Ta đảo mắt phát hiện đây một sườn núi dốc nên nương theo lực đạo của hắn lăn một vòng, thoát khỏi thế hiểm. Kẻ kia thấy một đao chưa thể hạ được ta liền trở người tiếp tục công kích. Ta vội phất tay áo bắn ngân châm ra nhưng hắn lại nhanh nhẹn kịp né tránh.

Ta nửa quỳ nửa nằm, tay bám chặt trảng cỏ trên mặt đất, tim giật thon thót. Làm sao bây giờ? Chủy thủ lúc ta lăn vòng đã đánh rơi, hiện tại trong người ta ngoại trừ ngân châm thì không còn thứ vũ khí nào khả dĩ có thể chống đỡ được. Nhưng thân thủ kẻ này nhanh lẹ vô cùng nên ta căn bản là phóng châm không trúng được hắn. Tay ta như chạm đến vật gì, là tuyết. Ta đột nhiên nghĩ được một cách, liền vốc lấy một nắm tuyết, vận nội lực ném về phía hắn. Kẻ ấy bất ngờ bị tập kích, không kịp đề phòng, động tác cũng tạm dừng lại khiến ta cướp được thời cơ, vội phóng châm. Hắn tuy rằng kịp phát giác, cố tránh né nhưng vẫn trúng châm, lảo đảo vài cái rồi ngã xuống.

Ta thấy thế liền đứng dậy. Mới rồi thật là chật vật quá mức. Kỵ mã kia cũng khôn ngoan mau chóng chạy đến bên cạnh dùng đầu cọ vào người ta, không ngừng thở phì phì. Ta xoay người lên ngựa, tiếp tục chạy về phía Càn Hoành sơn.

Lúc đến chân núi, ta xuống ngựa, thả cho nó tìm một chỗ nghỉ rồi đề khí phóng lên núi. Nhớ rõ lúc chạy đến thành môn, phủ doãn nói ở mặt bên sườn Càn Hoành sơn có một ngôi miếu tự, chẳng lẽ đó là nơi ẩn thân của Huyền Băng giáo. Dần dần có âm thanh vọng về phía mình, ta vội vàng xuyên rừng chạy đến thì thấy có vài đạo nhân ảnh đang tung bay. Ta dừng lại định thần phân biệt cho rõ. Là hắn, hắn đang ở đó, lại bị cùng lúc mấy địch thủ bao vây, tình thế rõ là có nguy hiểm.

Ta kinh hãi đang định tiến lên thì bị kẻ khác cản trở. Kẻ này toàn thân vận hắc y che kín nhân diện quát ta – "Ngươi là ai? Mau dừng lại!"

Ta nhón chân mượn lực đề khí phóng vọt lên cao. Kẻ ấy thân thủ vô cùng mau lẹ vội truy kích ta. Ta bất đắc dĩ phải phóng ngân châm về phía hắn, người nọ lập tức tránh sang một bên rồi tung chưởng vào ta. Ta nhẹ nhàng trụ vững trên cây né sang bên phải để tránh chưởng lực. Đột nhiên có tiếng người thét lên – "Dừng tay! Không được tổn thương đến y."

Giọng nói dường như có chút quen tai nhưng nhất thời ta chưa kịp nhận ra là ai. Kẻ công kích ta vội dừng tay, kính cẩn đáp – "Tuân lệnh chủ nhân!"

Nghe được mấy lời đối đáp này ta nhíu mi nhận ra người mới rồi ra lệnh là Văn thân vương, vậy người vừa giao thủ với ta hẳn là thủ hạ của y.

Văn thân vương nhanh chóng hạ gục đối thủ của mình rồi chạy đến bên ta – "Hàn Tiêu, sao ngươi lại đến đây?"

Ta nhìn thấy y phục của y nhuốm đầy máu, chỉ là không rõ là máu của y hay của ai, nhưng dù sao tinh thần y có vẻ rất tốt. Ta vội vàng đáp – "Ta không yên tâm nên mới đến xem tình hình thế nào."

Văn thân vương nhìn ta ra chiều suy nghĩ gì đó, môi khẽ run run nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Ta quay đầu trông về phía Tạ Dật Huân, thấy có hai kẻ lam y một trước một sau đang bổ kiếm về phía hắn, lòng lập tức kinh hãi cả lên. Tạ Dật Huân khẽ đảo người tung ra một chưởng đánh bật kiếm khỏi tay một tên, kế tiếp dùng tay phải chụp lấy kiếm đưa đến trước mặt, kịp thời đỡ lấy chiêu công kích của tên còn lại. Một âm thanh vang lên, song kiếm lưỡng giao lập tức tách ra, Tạ Dật Huân vẫn vững vàng đứng yên tại chỗ mà kẻ kia phải lảo đảo chốc lát mới trụ vững lại được.

Ta còn chưa kịp thở ra thì ngay hướng tây bắc có một lục y nữ tử vô thanh vô tức tấn công Tạ Dật Huân. Chưởng pháp của cô nương ta rất kỳ quái, rõ không phải là võ công danh môn chính phái, nhìn qua cũng hiểu là âm độc vô cùng, mỗi chưởng đều nhắm vào những điểm trọng yếu của đối thủ mà đánh. Tạ Dật Huân chỉ có thể dùng tay trái cản phá đòn công kích của cô nương ta, tay phải còn bận sử kiếm chống đỡ hai kẻ lam y khi nãy. Tuy rằng nhìn qua có vẻ thong dong nhưng ai biết được tình thế sẽ diễn biến đến mức nào chứ.

Văn thân vương nói với ta – "Ta phải vào trong tra xét, ngươi có đi cùng ta hay không?"

Ta lắc đầu đáp – "Ta không đi!"

Văn thân vương liếc nhìn ta một cái rồi xoay người về phía Tạ Dật Huân cao giọng nói – "Tạ Dật Huân, ta vào trong trước. Ngươi mau chóng giải quyết xong chuyện ở đây đi. Còn nữa, Hàn Tiêu đã đến đây rồi."

Tạ Dật Huân vội nhìn về phía bọn ta, trong mắt ánh lên sự vui sướиɠ rồi gật đầu với Văn thân vương – "Ta biết rồi!"

Mấy người kia nghe họ đối đáp hiển nhiên đã bị chọc giận, vội cùng lúc tấn công Tạ Dật Huân. Tạ Dật Huân vẫn giữ thần thái thong dong, ở giữa thế vây hãm, đề khí nhảy vọt lên, trường kiếm di chuyển như nước chảy mây trôi, vạt áo tung bay, hai ống tay áo lay động như thể tiên nhân giáng phàm. Chỉ vừa nghe mấy tiếng đinh đinh đang đang trông lại đã thấy trường kiếm trong tay hai kẻ lam y bị đánh rơi, còn lục y nữ tử hét lên thảm thiết vội vàng thoái lui về phía sau. Cục diện cuối cùng đã bị Tạ Dật Huân hoàn toàn khống chế.

–o0o–

Chương 45