Chương 43

Chương 43

–o0o–

Nơi truyền đến âm thanh giao thủ là hậu viện của phủ nha, theo lệ thường cũng là nơi ở của gia quyến phủ doãn. Nơi này cũng giống như phía trước, đều có người té ngã trên mặt đất. Có cả gia đinh, nha hoàn, thậm chí là sai nha. Chẳng biết đêm nay ở nơi này đã có bao nhiêu người thương vong nữa. Ta trong lòng chợt nổi lên sự lo lắng không yên.

Ở đình lý kế bên có hai người đang giao đấu với nhau, ta nheo mắt nhìn kỹ thấy một trong hai chính là Diệp Hành. Động tác của hắn chậm đi thấy rõ, chẳng lẽ hắn đã thụ thương ư?

"Cứu mạng, cứu mạng!" – một giọng nói khàn khàn vang lên ở đâu đó. Ta ngoảnh mặt nhìn lại thì thấy có một người vận lam y bị trói nghiến ở một bên, mặt mày bê bết máu, toàn thân run lập cập. Thấy ta nhìn, ông ra giãy giụa chòi đạp về phía ta, miệng kêu to – "Cứu ta với, cứu với!"

"Câm miệng!" – kẻ đang giao đấu với Diệp Hành quát lớn, một vật gì sáng loáng phóng đến trúng ngay vào người kia khiến ông ta bất tỉnh tức thì. Ta nhíu mày nhìn tình hình hỗn loạn, lòng tự hỏi Tạ Dật Huân đang ở đâu, vì sao hắn không có mặt ở đây mà Văn thân vương cũng không thấy thân ảnh. Bọn họ đã đi đâu rồi, phủ nha vì sao lại náo loạn đến mức này, phủ doãn đâu rồi, người bị trói ban nãy là ai?

Ta cắn môi phi thân đến chỗ Diệp Hành và kẻ kia. Nếu luận về võ công có lẽ ta không phải đối thủ của họ, nhưng nếu phóng dược thì ta nghĩ có chút cơ may. Thế là ta đảo người đến bên nhỏ giọng nói với Diệp Hành – "Mau nuốt thứ này vào, sau đó bế khí."

Ta vội vàng giúi một viên thuốc vào tay Diệp Hành, hắn không chút chần chừ cho ngay vào miệng. Ta thấy hắn đã nuốt vào liền giơ tay tung ra một đám bột phấn trắng. Kẻ ở phía đối diện kêu lên một tiếng, vội vã phất tay áo phóng ra một cỗ đại kình phong đánh bạt số bột phấn đi. Chẳng dè ta đã phục sẵn, nhanh chóng bắn ra một cây ngân châm thẳng xuyên qua ống tay áo cắm sâu vào cơ thể kẻ ấy. Hai mắt y tức thời trợn tròn lên giãy giụa bảo – "Ngươi, ngươi dùng ám khí." – rồi ngã xuống.

Thấy y đã thúc thủ ta mới chạy đến chỗ Diệp Hành. Một bên vai hắn đỏ sẫm, sắc mặt trắng bệch, quả thật hắn đã thụ thương rồi. Ta nhíu mày nói với Diệp Hành – "Diệp Hành, ngươi kiên nhẫn một chút, ta giúp ngươi chữa trị."

Diệp Hành ngăn ta lại nói – "Hàn công tử xin chớ lo lắng cho tiểu nhân. Hàn công tử thạo dùng dược, xin hãy đuổi theo giúp Vương gia một tay. Vương gia đang truy đuổi theo bọn người Huyền Băng giáo về phía Càn Hoành sơn ở ngoại thành phía Tây, ước chừng khoảng năm dặm. Chỉ là hiện tại thành môn đã đóng, nếu không có mệnh lệnh của phủ doãn thì không thể xuất thành được. Hàn công tử, người mau cứu tỉnh người kia, ông ta chính là phủ doãn, rồi bắt ông ta viết mật lệnh, hoặc trực tiếp mang ông ta theo cũng được."

Người ban nãy là phủ doãn ư? Ông ta cớ gì lại bị trói đến mức như thế chứ? Ta chần chừ nhìn về phía Diệp Hành bảo – "Nhưng thương thế của ngươi rất nặng."

"Công tử!" – Trà Chúc ngả nghiêng lảo đảo đuổi đến nơi, mặt mày giàn giụa nước mắt, vừa thấy ta đã muốn nhào ngay đến, hẳn nhiên là bị những cảnh tượng trên đường đến dọa cho sợ hãi quá độ. Ta nhìn Trà Chúc chợt nảy ra một chủ ý – "Trà Chúc, mau đến đây, Diệp Hành thọ thương rồi."

"Diệp đại ca?" – Trà Chúc vội gạt lệ vòng qua người té ngã trên mặt đất để chạy đến. Ta từ trong người lấy ra một ít kim sang dược đưa cho Trà Chúc dặn dò – "Trà Chúc, ngươi giúp Diệp Hành thoa thuốc. Ta còn có việc phải đi ngay lập tức. Diệp Hành, ta thỉnh cầu ngươi giúp ta bảo hộ Trà Chúc được an toàn. Ta biết yêu cầu của mình rất quá đáng, ngươi đã thụ thương nặng thế mà ta còn mang trọng trách này ủy thác cho ngươi, nhưng quả thật chỉ như thế ta mới có thể an tâm được."

Diệp Hành cố sức đứng dậy nói – "Xin Hàn công tử cứ an tâm. Chỉ cần tiểu nhân còn một hơi thở cũng nhất định bảo hộ cho Trà Chúc."

Ta gật đầu với hắn rồi đẩy Trà Chúc đang ngơ ngơ ngác ngác nhìn chúng ta về phía Diệp Hành, sau đó chạy đến chỗ phủ doãn đang bị trói nằm trên mặt đất. Ta cởi dây cho ông ta, dùng sức ấn vào huyệt nhân trung khiến ông ta hừ nhẹ một tiếng từ từ tỉnh lại. Ta vội nói – "Phủ doãn đại nhân, đã đắc tội nhiều. Xin ngài hãy cùng đi với tại hạ đến thành môn một chuyến, ra lệnh cho thuộc cấp của ngài mở cổng cho tại hạ xuất thành." – vừa dứt lời ta đã mang phủ doãn ra ngoài.

Đi được hai bước ta ngừng lại nói với Diệp Hành – "Diệp Hành, kẻ ban nãy vẫn chưa chết, ta chỉ hạ dịch cốt châm và trầm miên nên y sẽ tỉnh lại trong vòng vài canh giờ. Dù có tỉnh lại thì y cũng không thể vận nội công, nhưng đề phòng có chuyện không may xảy ra, ngươi tốt nhất cứ trói y lại đi."

Diệp Hành gật đầu đáp – "Thuộc hạ đã rõ, thỉnh Hàn công tử cứ an lòng."

Ta mang theo phủ doãn đến bên ngoài phủ nha, đặt ông ta lên ngựa rồi thì ông ta mới hoàn toàn tỉnh táo, kinh hãi kêu to – "Ngươi, ngươi là ai? Bản phủ là mệnh quan triều đình, ngươi phải hiểu rõ bắt cóc quan phủ là tội rất nặng đấy."

Ta lạnh lùng nhìn ông ta – "Nếu ngài không chịu giúp tại hạ, vạn nhất Vương gia xảy ra chuyện gì bất trắc thì tội của ngài chắc chắn nặng hơn tội của tại hạ rất nhiều. Tại hạ hỏi lại lần nữa, ngài giúp hay là không giúp tại hạ?"

"Vương gia? Vương gia gì chứ?" – phủ doãn hoảng vía hỏi lại.

"Vũ Duệ Vương gia, ngài hiểu rõ chưa?" – ta lớn tiếng quát.

"Hiểu, đã hiểu ... Ta giúp, giúp mà!" – phủ doãn bị ta quát đến mức tay chân run lẩy bẩy, từ từ bò lên ngựa, ấy vậy mà chiến mã cứ giậm chân thở phì phì không chịu để ông ta trèo lên. Ta cau mày không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chẳng phải mới rồi lúc ta cưỡi nó đến đây vẫn còn yên lành lắm sao, sao lúc này lại trở chứng rồi? Ta cúi người nói vào tai nó – "Đừng loạn nữa, mau để ông ta trèo lên đi, chúng ta còn phải nhờ đến ông ta để đi ứng cứu chủ nhân ngươi."

Kỵ mã tựa hồ như đã hiểu lời ta nói, liền không làm loạn nữa mà ngoan ngoãn để phũ doãn cưỡi lên. Ta cũng nhanh chóng leo lên hét một tiếng, thúc ngựa chạy về phía thành môn.

Tiếng vó ngựa vang lên trong đêm dài tĩnh mịch hết sức rõ ràng, từng tiếng cứ như gõ vào lòng ta, chạm đến thứ tâm tư mà ta chưa bao giờ dám thừa nhận, nhưng đêm nay lại không thể trốn tránh được nữa. Ta thích hắn, mặc dù không rõ việc giữa ta và hắn là có tương lai hay không nhưng bất tri bất giác hắn đã thu hút được tầm mắt của ta, ngự trị trong tâm trí ta, khiến ta phải để tâm đến chuyện của hắn. Khi ta biết nếu hắn nhập thành có thể sẽ xảy ra nguy hiểm thì không chút do dự cùng hắn tiến vào, ấy là bởi vì ta thích hắn. Cho dù miệng ta không thừa nhận nhưng phản ứng của ta lại chứng mình điều ngược lại. Ta thích hắn, vô cùng thích hắn, chẳng biết là tự bao giờ nhưng ta thật sự rất thích hắn. Tạ Dật Huân, ngươi tuyệt đối đừng xảy ra chuyện bất trắc gì đấy.

–o0o–

Chương 44