Chương 37–o0o–
Đi mãi đến chính ngọ thì chúng ta đến ngoài bìa một khu rừng, bèn dừng chân tạm nghỉ. Trà Chúc cùng Diệp Hành dỡ lương khô và nước uống từ trên lưng ngựa xuống cho ta và Tạ Dật Huân. Ta không muốn ăn gì nên chỉ tùy tiện cầm vài ba cái bánh, phần còn lại đưa cả cho bọn họ. Ấy thế mà chỉ vừa nhấm nháp vài miếng đã không nuốt nổi nữa. Ta quay sang nhìn mọi người thấy Trà Chúc vừa ăn vừa liếc trộm ta, bắt gặp ta cứ cầm bánh mãi trong tay không ăn liền lo lắng hỏi – "Công tử, ăn không hợp khẩu vị sao?"
Ta thản nhiên cười bảo – "Không phải, chỉ là hơi có chút khô khốc thôi."
Trà Chúc giật mình a lên một tiếng vội buông thức ăn xuống, cầm bì nước đến đưa cho ta, ngượng ngùng nói – "Công tử người xem, tiểu nhân sao lại hồ đồ chẳng nghĩ đến việc này thế chứ."
"Được rồi, mau ăn đi, hẳn là ngươi đói lắm rồi." – ta đón lấy bì nước, nhẹ giọng giục nó.
Trà Chúc vui vẻ quay về với thức ăn của mình, ta ngồi lại uống một ngụm nước để nuốt trôi cái bánh xuống. Nghỉ ngơi một lúc chúng ta lại tiếp tục lên đường. Ta ngồi trên lưng ngựa cảm thấy không thoải mái lắm nên nhăn mặt nhíu mày, đưa tay sờ bụng. Mới rồi ăn bánh khô khốc quá thành thử ta uống hơi nhiều nước, bây giờ chỉ mới đi một đoạn đã thấy bụng trướng lên khó chịu, đúng là tự làm tự chịu mà.
Lúc ta và Trà Chúc đến Bắc Cảnh là theo một con đường khác, chưa từng đi qua ngả này nên đối với nơi này ta không có nhiều hiểu biết lắm. Ta ngước mắt nhìn cánh rừng, chợt trong đầu hiện lên một ý nghĩ hoang đường, rằng liệu nơi này có thể xuất hiện sơn tặc hay chăng. Trong kịch truyền hình chẳng phải cũng rất thích diễn mấy cảnh này sao? Diễn viên trong ấy khi đi qua một ngọn núi hay một cánh rừng thì tự dưng đâu đó có người nhảy ra, ai nấy đều tụng niệm một câu thoại quen thuộc – "Lộ này là do ta mở ra, nơi này do ta cai quản, nếu muốn đi qua phải nộp tiền mãi lộ." – Sau đó mấy kẻ này ấy sẽ bị diễn viên chính ra tay giáo huấn cho một phen. Không biết chúng ta có gặp phải tình huống ấy không nhỉ?
Ta vẫn còn đang nghĩ ngợi mông lung thì phía trước đột ngột xuất hiện mấy bóng người, trong tay lăm lăm khí giới vọt đến chỗ chúng ta quát lớn – "Đứng lại!"
Ta ngạc nhiên nhìn mấy kẻ kia, không thể nào trùng hợp vậy chứ? Tuy rằng bây giờ còn chưa nói ra đoạn thoại kia nhưng ai dám chắc sau đây sẽ không nói.
Chúng ta vẫn trụ vững trên lưng ngựa, đối diện với họ. Điểm sơ qua đếm được cả thảy có chừng mười người, ai nấy đều vận y phục tả tơi rối bù, vũ khí thì loại nào cũng có, đại đao, lưỡi liềm, lại còn cả cán cuốc, nhìn thế nào cũng chẳng ra vũ khí chính quy được trang bị cho sơn tặc. Hơn nữa trông đại đao kia sứt mẻ thì ta rất hoài nghi, đao ấy thật sự còn dùng được à.
Ta còn chưa nói gì thì Tạ Dật Huân đã trầm giọng hỏi – "Các ngươi muốn gì?"
"Chúng ta cũng chẳng có yêu cầu nhiều nhặn gì, chỉ cần các ngươi lưu lại năm mươi lượng bạc thì có thể đi qua." – kẻ vừa lên tiếng tựa hồ là thủ lĩnh của cả bọn, đang bị ánh mắt Tạ Dật Huân nhìn cho đến lắp bắp.
Ta Dật Huân khẽ hạ tầm mắt không nói gì. Người nọ chần chờ hồi lâu rồi bất an điều đình – "Thật ra thì cũng có thể ít đi đôi chút, hai mươi, ba mươi lượng cũng được. Trông qua cách ăn vận của các ngươi chắc chắn là người có tiền."
Tạ Dật Huân thản nhiên hỏi – "Dựa vào cái gì mà bắt chúng ta cấp bạc cho các ngươi?"
Người nọ ngượng ngùng nói không thành tiếng, một hán tử đứng bên cạnh nóng nảy vọt miệng nói – "Không phải chỉ có hai mươi, ba mươi lượng sao? Các ngươi chẳng lẽ lại không có? Đừng có lừa phỉnh bọn ta, nếu các ngươi không chịu giao ra thì bọn ta cũng không khách khí nữa." – nói xong liền lăm lăm khí giới áp sát vào.
Ta nhíu mày nhìn những kẻ đó đang xông lại. Kỵ mã bị dọa cho sợ hãi nên ta vội dụng sức ghìm cương ngựa để nó an tĩnh lại. Bên tai chợt nghe có tiếng kêu sợ hãi của Trà Chúc. Ta quay đầu trông sang thấy một người đang vung cuốc tấn công ngựa của nó khiến con ngựa thất kinh l*иg lên muốn hất ngã Trà Chúc. Ta chẳng kịp nghĩ nhiều, vội từ trên lưng ngựa phi thân lên bắt lấy nó, khẽ đạp lên thân ngựa đáp xuống, lơ lửng trụ trên một cây đại thụ. Ngựa của Trà Chúc bị ta đạp lên liền giậm mạnh chân xuống, đá kẻ cầm cuốc kia một cú ra trò. Cả đám người thét lên khϊếp hãi và bắt đầu hỗn loạn. Tạ Dật Huân hoàn toàn không xuất thủ, chỉ có Diệp Hành nhẹ nhàng lướt qua cả đám người. Chỉ chốc lát sau đã xuất hiện hơn mười đạo nhân ảnh sừng sững như chết đứng như tượng, một nhóm thì như đang tấn công, nhóm còn lại thì như đang chạy trốn. Hóa ra tất cả đều đã bị điểm huyệt, lần lượt ngã xuống.
Áng chừng tình hình đã được khống chế nên ta ôm theo Trà Chúc đáp xuống mặt đất. Trà Chúc vừa tiếp đất liền thở phì phò chạy vù đến chỗ kẻ cầm cuốc ban nãy, tống cho hắn một cước, miệng mắng liên hồi – "Ngươi tự dưng lại chém ta. Ta xem ngươi đền tội thế nào cho đủ."
Ta nhíu mày nhẹ giọng gọi – "Trà Chúc, ngừng tay lại!"
Trà Chúc không phục, nhìn ta hỏi – "Công tử, người như thế công tử cần gì thương xót?"
Ta nhìn về phía những người đó đều hiển hiện trên mặt biểu tình hoảng sợ, không đành lòng bèn nói – "Thôi, bọn họ cũng chẳng thật sự gây thương tổn cho ngươi. Hơn nữa bọn họ cũng chỉ là thường dân bá tánh mà thôi. Chỉ e đây là do cùng đường mới phải làm thế này. Làm người thì nên khoan dung độ lượng."
Trà Chúc mím chặt môi quay trở lại bên cạnh ta. Ta nhìn sang chỗ Dật Huân hỏi – "Dật Huân, ngươi xem phải xử lý thế nào đây?"
Tạ Dật Huân nghe ta hỏi bèn liếc nhìn mấy người ấy rồi bảo – Giống như ngươi nói đấy, bọn họ cũng chỉ là thường dân bá tánh mà thôi. Nơi này cách Bắc Cảnh không xa, hẳn là do chiến tranh loạn lạc mới phải làm ra những việc thế này. Diệp Hành, mang hai trăm lượng bạc ra đưa cho họ đi."
Diệp Hành nghe xong, lẳng lặng lấy từ trong tay nải ra hai trăm lạng bạc trắng đặt bên cạnh mấy người đó.
Tạ Dật Huân cong tay búng vài cái giải huyệt đạo mấy người đó rồi nói – "Số bạc này các ngươi cầm lấy đi, xem chừng cũng đủ để cầm cự qua mùa đông này. Sang năm xuân đến thì phải ra sức lao động. Triều đình đã cùng Chiếu Dạ ký kết hòa ước, vài năm tới sẽ không xảy ra chiến loạn nữa, các ngươi cứ an tâm mà sinh sống."
Cả nhóm người đang đỡ nhau đứng dậy nghe thấy thế nhất loạt quỳ xuống. Người thủ lĩnh nghẹn ngào nói – "Đa tạ, đa tạ nhị vị công tử, chúng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mới phải làm thế này. Thê tử, nhi tử đều đã đói đến mức không thể... chúng ta, chúng ta..."
Mấy câu kế tiếp y cũng không thể nói ra được nữa, chỉ một mực dập đầu lạy tạ, mấy người còn lại cũng thi nhau dập đầu. Ta nhìn cảnh ấy không đành lòng, muốn lên ngựa rời đi ngay thì phát hiện ngựa của ta và Trà Chúc đã chạy mất. Ta đang băn khoăn thì một bàn tay thon dài đưa đến trước mặt ta. Ta nhìn sang thấy đó là Tạ Dật Huân. Hắn gật đầu với ta, ta lại chần chờ hồi lâu, sau cùng mới cùng hắn cưỡi chung một con ngựa. Trà Chúc thì cùng cưỡi với Diệp Hành.
Tạ Dật Huân khẽ giật dây cương chạy về phía trước. Ta nghĩ ngợi một chút rồi quay đầu lại bảo mấy người kia – "Hai con ngựa của chúng ta nếu các ngươi tìm thấy thì cứ giữ lại đi."
Những người đó nghe xong lại một phen dập đầu nói liên hồi – "Đa tạ công tử, đa tạ công tử!"
Đi được một đoạn xa, ta quay đầu nhìn lại, thấy họ vẫn còn quỳ tại chỗ chưa chịu rời đi. Thân ảnh họ dưới những cơn gió cắt da cắt thịt co rúm lại khiến ta cảm thấy rất thương xót. Có điều, những gì chúng ta có thể giúp họ cũng chỉ như thế, còn lại đành dựa vào chính họ mà thôi.
–o0o–
Chương 38