Chương 38

Chương 38

–o0o–

Không muốn tiếp tục gặp phải tình huống trên nên chúng ta thúc ngựa chạy nhanh, ước chừng sau hai canh giờ đã đến một thành trấn. Tạ Dật Huân ghìm cương giảm tốc độ lại.

"Nơi này là Đào Đàm, lúc ngươi đến Bắc Cảnh có từng đi ngang qua nơi này chưa?" – Tạ Dật Huân hỏi ta.

Ta định lắc đầu, nhưng sực nhớ ta ngồi phía sau nên hắn không thể thấy được động tác của mình bèn lên tiếng – "Chưa từng, lúc đi ta theo một lộ trình khác."

"Không tính Bắc Cảnh thì Đào Đàm chính là phòng tuyến thứ hai. Nói cách khác là nếu Bắc Cảnh thất thủ thì nơi này chính là phòng tuyến kế tiếp. Nhưng Đào Đàm và Bắc Cảnh không giống nhau, vị thế của nó hiểm ác hơn, là một nơi dễ thủ khó công." – Tạ Dật Huân giải thích.

Ta ở phía sau im lặng lắng nghe, lỏng tay rời khỏi thắt lưng của hắn, xoay đầu nhìn ngắm cảnh tượng tứ phía. Phía trước cửa thành có nhiều binh lính canh gác đang tra xét từng người xuất nhập thành. Hình như là đang có chuyện gì đấy.

"Diệp Hành!"

"Dạ?" – Diệp Hành ruổi ngựa đến gần.

"Đến đó hỏi xem có chuyện gì?"

"Dạ!" – Diệp Hành vâng lệnh thúc ngựa đến cửa thành.

Tạ Dật Huân cho ngựa chạy chậm hơn nữa rồi hỏi ta – "Ngươi không thường dụng võ nghệ?"

Ta hơi sửng sốt, không nghĩ hắn lại hỏi thế – "Đúng vậy! Ta thật sự không có thói quen cùng người khác động thủ động cước."

"Ta nhìn ra được công phu của ngươi không tệ nhưng kinh nghiệm thực chiến thì không nhiều. Hơn nữa áng chừng như hoàn toàn chẳng ý thức mình là một kẻ có võ công, có khi nhìn phản ứng của ngươi chẳng giống con nhà võ chút nào." – lời nói của Tạ Dật Huân mang theo ý cười.

Ta xấu hổ đỏ ran mặt mày thì thào đáp – "Ngày thường chẳng có mấy dịp dùng đến võ nghệ. Huống hồ ta tu luyện chủ yếu là nội công và khinh công, còn mấy công phu quyền pháp cũng chỉ là tập luyện qua loa, vậy nên phản ứng chậm chạp là việc không thể tránh khỏi."

"Ngươi tu luyện nội công là bởi vì thân thể phải không?"

"Thật ra ban đầu cũng chỉ là muốn cơ thể khỏe hơn thôi. Sau đó thấy cơ thể khá hơn mới bắt đầu tu luyện các loại công phu khác."

Chuyện vừa đến đó thì Diệp Hành đã trở lại, từ xa đã nghe tiếng Trà Chúc la hét – "Công tử, không hay rồi, trong thành có tên cuồng sát. Chúng ta đừng nên nhập thành."

Cuồng sát ư? Ta nghe vậy thì ngạc nhiên khôn cùng.

"Diệp Hành?"

"Bẩm chủ tử, quả đúng là thế. Trong thời gian này ở Đào Đàm liên tiếp có bảy tám người vong mạng, thủ pháp của kẻ sát nhân là cùng một loại. Cũng vì vậy mà quan phủ mới lập chốt chặn ngay thành môn để tra xét." – Diệp Hành chắp tay bẩm với Tạ Dật Huân.

Tạ Dật Huân trâm ngâm một lát rồi hỏi – "Quan phủ đã tra ra thủ phạm là kẻ nào chưa?

Diệp Hành lắc đầu – Việc này thuộc hạ vẫn chưa tìm hiểu. Hay là để thuộc hạ đi dò hỏi thêm một phen."

"Bỏ đi, chúng ta trực tiếp nhập thành rồi từ từ tra xét vậy." – Tạ Dật Huân nói.

"Cái gì? Nhập thành? Muốn vào thì các người tự vào đi, công tử và ta sẽ không cùng vào đâu. Đáng sợ lắm! Là một tên cuồng sát đó." – Trà Chúc nhìn ta bằng ánh mắt cầu cứu.

Tạ Dật Huân cũng nói – "Nhập thành xác thực sẽ có nguy hiểm nên các ngươi có thể đổi hướng lộ trình, không cần theo chúng ta vào."

Ta nghĩ một lát rồi bảo – "Không có vấn đề gì cả, chúng ta nhập thành đi."

"Công tử!" – Trà Chúc ở bên cạnh rên lên.

"Ta nghĩ chẳng có vấn đề gì cả. Nếu ngươi sợ thì có thể không cần vào. Ta nhớ rõ gần đây có mấy thôn xóm, ta sẽ cho họ vài lượng bạc, ngươi tạm ngụ ở đó vài hôm. Chờ chúng ta nhập thành xem xét tình hình rồi sẽ quay lại đón ngươi." – ta ôn tồn bảo.

Cuối cùng chúng ta cũng thuận lợi nhập thành. Trà Chúc tuy rằng thập phần không cam tâm tình nguyện, nhưng bảo nó một mình ở lại thành ngoại thì nó lại càng không nguyện ý, thế nên rốt cuộc cũng ngoan ngoãn đi theo chúng ta. Suốt dọc đường nó cứ quay sang liếc nhìn ta bằng ánh mắt ai oán.

Sau khi nhập thành, bọn ta tùy tiện hỏi thăm người bên đường rồi tìm đến Tường Hòa khách điếm ở phía Đông thành. Tuy rằng hiện giờ trong thành có một tên sát nhân hoành hành khiến ai nấy bất an lo sợ, nhưng vẫn chẳng thể ảnh hưởng đến cảnh tượng náo nhiệt ở Tường Hòa khách điếm.

Sau khi đem kỵ mã giao cho tiểu nhị rồi thì chúng ta bước vào bên trong. Tạ Dật Huân xem chừng cũng rất hào phóng, liền vung tiền bao trọn một viện tử ở phía Đông. Điếm tiểu nhị cơ hồ cũng biết điều nên ân cần dẫn đường cho bọn ta đến viện tử. Ta đẩy cửa viện bước vào, nhìn qua sơ lược một phen. Viện này kỳ thật cũng đơn giản, có hai gian phòng hảo hạng, ba gian phòng hạng phó cùng một tiểu trù phòng. Trong viện còn có giếng và thùng nước để khách nhân tùy ý sử dụng.

Diệp Hành cho điếm tiểu nhị vài lượng bạc để hắn biết ý mà cẩn thận hầu hạ, không để bất kỳ ai đến quấy rầy. Điếm tiểu nhị nhận bạc thì ánh mắt lấp lánh niềm vui, liên tục cúi đầu tỏ ý tuyệt đối không để bất kỳ ai xâm nhập. Y áng chừng chúng ta không có gì sai bảo liền mau lẹ lui xuống, còn giúp chúng ta khép chặt cửa viện.

Diệp Hành cùng với Trà Chúc đi lấy nước mang đến trù phòng đun, còn ta và Tạ Dật Huân trở về phòng nghỉ ngơi. Một lúc sau, khi đã có nước ấm thì chúng ta rửa mặt chải đầu rồi xuống sảnh đường dùng cơm. Điếm tiểu nhị vừa thấy chúng ta đã niềm nở hỏi han, bảo là ở lầu hai trống khách, dọ ý chúng ta có muốn dùng cơm ở đó không. Tạ Dật Huân suy tính một lúc rồi bảo – "Chúng ta lên lầu hai dùng cơm đi. Tiểu nhị, tìm một vị trí sát đường lớn."

"Được được, nhị vị đại gia, thỉnh theo lối này. Xin cẩn thận dưới chân, nhưng cũng đừng bước mạnh quá." – tiểu nhị đáp lời, đoạn, dẫn chúng ta lên lầu hai, chọn một chiếc bàn nhìn ra đường cái. Sau khi an tọa, ta đưa mắt nhìn ra cửa sổ, thấy trên đường ai nấy vội vội vàng vàng, lại có những người túm năm tụm ba to nhỏ bàn bạc gì đó có vẻ rất lo lắng.

Trong lúc chờ tiểu nhị mang thức ăn lên thì ta nhấp một ngụm trà, tiếp tục nhìn phố phường. Ngay bên cạnh chúng ta cũng có vài người đã đến từ trước, lúc này đang dùng bữa. Đột nhiên một người lên tiếng nói – "Cái gì là cuồng sát chứ, lão tử xem chừng hắn cũng chẳng tài cán gì. Nhìn xem, hắn chỉ toàn gϊếŧ những kẻ tay không tấc sắt thôi mà. Hắn tốt nhất là cẩn thận giữ thân đi, đừng để lão tử ta gặp được. Nhược bằng rơi vào tay ta thì cầm chắc phải chịu sỉ nhục đấy."

Bằng hữu của hán tử này nghe xong thì hô to ủng hộ, cả bọn cùng nâng chén kính hắn một ly. Người nọ cũng chẳng thoái thác liền đón lấy uống cạn.

Ta hiếu kỳ muốn biết người vừa phát ngôn có bộ dáng như thế nào nên ngoái đầu nhìn sang, chỉ thấy hắn ăn vận như người trong giang hồ, thân áo phía trước là dạng ngắn. Thể trạng hắn trông qua có vẻ cường tráng, tay nâng chén rượu cứng cỏi hữu lực, trên mặt có chòm râu quai nón, khiến người ta cảm nhận được hắn là một người hào phóng nhưng thiếu kềm chế. Lúc này hắn dường như đã có phần hơi quá chén, mặt mày đỏ au, thanh âm càng lúc càng lớn.

Ta vừa thu hồi ánh mắt thì chợt phát hiện Tạ Dật Huân cũng đang nhìn người nọ. Dường như biết là ta đang nhìn mình nên hắn thu hồi ánh mắt lại, khẽ cười với ta. Ta dời mắt sang nơi khác, lại thấy Diệp Hành đã rời khỏi đó. Y rời đi lúc nào mà ta chẳng hay biết thế? Ta nghĩ có lẽ là Tạ Dật Huân sai y đi thám thính tình hình đây mà.

–o0o–

Chương 39