Chương 12: Em Họ

Cố Lâm, thầy Cố.

Muốn tìm hiểu thân phận của anh ta trong trường không khó, thầy Cố khoa toán vô cùng nổi tiếng trong đại học Thanh Nguyên, không cần tra cứu tài liệu cũng có thể được phổ cập thông tin từ miệng người khác.

Sau chuyện tình cờ ban trưa, sau khi Ngụy Chi Hòa chen ra được khỏi đám người, cậu đã có một theo đuổi khác đối với cuộc sống đại học.

Không ngờ trong đại học Thanh Nguyên còn ẩn giấu một đại yêu mạnh như vậy, hương thơm nồng nàn, khiến người ta gặp mà khó quên.

Trừ kim quế yêu ăn hôm đầu tiên đến trường ra, cậu không ăn thêm con nào nữa.

Hamster không ngon, thạch yêu thì chỉ muốn mài làm vũ khí, còn con nguyên xạ yêu kia, hễ nhìn thấy xạ hương nó cho, hình ảnh quá kí©h thí©ɧ không thể nuốt nổi, dù gì cũng là hương liệu quý giá, vẫn còn chỗ để dùng, không ăn cũng được.

Trong trường đột nhiên xuất hiện một con đại yêu khiến người ta thèm thuồng như thế, cậu không muốn nhớ nhung cũng khó.

Hôm nay các câu lạc bộ trong trường tổ chức tuyển thành viên mới, Ngụy Chi Hòa chẳng hề tham dự, đám Tôn Duy Linh tìm đến câu lạc bộ mà mình muốn tham gia, cậu chàng vào câu lạc bộ nhϊếp ảnh, Lưu Quyền Tùng đăng ký hai câu lạc bộ, một cái là câu lạc bộ thể thao, một cái là câu lạc bộ bóng rổ trường. Lý Anh Tuấn đăng ký vào câu lạc bộ nấu ăn, cậu chàng thích đồ ăn mà. Ngoài ra, mọi người đều đăng ký vào hội sinh viên của khoa, còn có được duyệt hay không thì còn phải chờ kết quả cuối cùng sau đợt đánh giá của hội sinh viên nữa, năm giờ chiều nay mới công khai danh sách trúng tuyển.

Buổi chiều trước khi đi học, Lý Anh Tuấn hỏi Ngụy Chi Hòa có đăng ký vào câu lạc bộ nào không.

Ngụy Chi Hòa thật thà đáp: "Tôi không hứng thú vào câu lạc bộ lắm."

Lưu Quyền Tùng hỏi: "Ông sao thế? Mấy chục câu lạc bộ mà không ưng được cái nào à, ít nhất cũng phải đăng ký vào hội sinh viên chứ."

Tôn Duy Linh giả vờ lão luyện: "Bạn Ngụy đến cán sự lớp còn không chịu làm, khỏi nói vào hội sinh viên." Cậu chàng giơ tay khoác lên vai Ngụy Chi Hòa, "Ông chỉ có hứng thú chăm hoa đọc sách thôi đúng không?"

Ngụy Chi Hòa dùng một tay chống cằm, một tay gõ gõ vào mặt sách, đáp như có như không: "Hứng thú thì vẫn có, tôi muốn đi dự thính bên khoa toán."

Đám bạn cùng phòng đồng loạt giơ ngón cái với cậu: "Giác ngộ của lão gia đây cũng hết phần thiên hạ, hay là vào đảng đi."

Ngụy Chi Hòa cong khóe miệng, cười đáp: "Nghe ngóng hộ tôi thời khóa biểu của khoa toán đi."

Đám cùng phòng nói sau này bọn họ sẽ vào các câu lạc bộ lớn, con đường giao lưu khá là nhiều, vụ này cứ để bọn họ lo.

Có điều, rất nhanh thôi, bọn họ sẽ phát hiện ra con đường của các cô gái còn nhiều hơn.

Một cô gái tình cờ đi ngang qua bọn họ nghe thấy tên khoa toán.

Trình Chân Vân mang khuôn mặt trứng ngỗng mà các bà cụ thích nhất hỏi bọn họ: "Ô? Con trai các cậu cũng có hứng thú với thầy Cố khoa toán à?"

Ngụy Chi Hòa không đáp, Lý Anh Tuấn lại quay sang hỏi: "Chân Vân, thầy Cố là ai thế? Hôm nay vừa xuất hiện cái đã làm ầm ĩ hết cả lên, làm bọn tớ kẹt cứng ở chỗ đường Bách Hoa, muốn đi cũng không đi được, chỗ nào cũng toàn các chị khóa trên đang phát điên phát cuồng."

Trình Chân Vân che miệng cười đáp: "Cái này mà cũng không biết, đám con trai các chú đúng là đồ kiến thức nông cạn, để chị phổ cập văn hóa cho các chú, cho các chú cái link diễn đàn này, trên đó nói cực kỳ rõ luôn. Tất nhiên là trang web chính của trường mình cũng có, nhưng không kỹ bằng trên diễn đàn, chị khuyên các chú nên lên diễn đàn mà xem."

Mọi người đều có wechat của Trình Chân Vân, Ngụy Chi Hòa cũng có kết bạn, sau khi nhận được link mà cô gửi sang, cậu ấn vào luôn.

Đây là một bài đăng có đánh dấu "hot" ở đầu.

Tiêu đề là: Người mới đáng yêu cầu các đại lão anh chị khóa trên phổ cập về thầy Cố náo động toàn trường hôm nay!

Trình Chân Vân nói với bọn họ: "Nội dung thực sự có giá trị đều nằm ở phần trả lời, trong đó có đáp án tiêu chuẩn nhất, đảm bảo các chú xem xong sẽ phát hiện có khả năng chúng ta và thầy Cố không phải con người sống cùng một hành tinh."

Khi cô đang nói, Ngụy Chi Hòa đã ấn vào link bên dưới phần trả lời nhận được nhiều like nhất.



Cố Lâm, giảng viên khoa toán, khoảng ba mươi tuổi, hồi học đại học đã giành được các giải thưởng lớn như giải nhất cuộc thi lập trình thuật toán thế giới, giải nhất cuộc thi mô hình toán quốc gia, cũng là giảng viên trẻ nhất trong lịch sử đại học Thanh Nguyên. Hắn bề ngoài đẹp trai, thân phận bí ẩn, còn vô cùng khiêm tốn, khiến các sinh viên đeo đuổi mãi vị giảng viên vạn nhân mê này.

Cuộc đời đúng là như gắn hack, trâu bò đầy rẫy.

Ngụy Chi Hòa đọc một lúc rồi tắt luôn, cậu không có hứng thú lắm với danh hiệu của Cố Lâm, dù gì cũng là một con đại yêu, cậu tò mò vị đại yêu này rốt cuộc là thứ gì hơn, sao mùi vị lại khác người như thế.

Ngón tay vô tình ấn vào hình bìa cuốn sách, Ngụy Chi Hòa nhanh chóng tìm thời khóa biểu của vị giảng viên Cố này.

Khoa toán tổng cộng có hơn hai trăm người, chia thành bảy lớp, tiết của thầy Cố không nhiều, chỉ có hai tiết, học chung.

Lên lớp chỉ là tiện thì dạy mà thôi, công việc chủ yếu là nghiên cứu khoa học, thảo nào tỉ lệ xuất hiện ở trường của hắn thấp như vậy, các cô gái thấy một lần phát điên một lần, độ hot của đề tài có thể kéo dài hai ngày trở lên.

Khi các cô gái đang mơ tưởng làm thế nào để tiếp cận hoàng tử trong tim mình, Ngụy Chi Hòa cũng có kế hoạch của mình.

Chỉ cần Cố Lâm xuất hiện, cậu đều có thể gặp được.

Có mục tiêu rồi, Ngụy Chi Hòa có động lực để học ngay.

Chiều thứ sáu chỉ có hai tiết, Ngụy Chi Hòa đã nhận được điện thoại của ông chú Ngụy Cẩm Phàm từ trước, tan học cái là sẽ được đón đến nhà ông ăn cơm tối.

Ngụy Chi Hòa đến nhà Ngụy Cẩm Phàm lần đầu tiên, tuy trông như khu bình thường, nhưng thực ra đây cũng là khu tấc đất tấc vàng trong trung tâm thành phố.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy thím vừa về đến nhà, cũng chính là vợ của Ngụy Cẩm Phàm, bà là quản lý cấp cao trong doanh nghiệp mỹ phẩm cỡ lớn, bà lúc này vẫn đang trang điểm kỹ càng, nhìn cái là biết vừa mới tan ca về nhà.

Lâm Khả Vi nói: "Lâu lắm không thấy Chi Hòa rồi, lúc cháu mới nhập trường thím không sang thăm được, đã quen với môi trường mới chưa?"

"Cũng ổn ạ, các bạn đều rất thân thiện." Ngụy Chi Hòa lựa lời đáp.

Lâm Khả Vi nói: "Được, tối nay nếm thử tay nghề của thím nhé, thím sẽ nấu cho cháu món canh gà bồi bổ sức khỏe."

Không biết có phải vì không có quan hệ huyết thống không, Ngụy Chi Hòa và Lâm Khả Vi luôn duy trì sự khách sáo, trước nay nói chuyện với nhau đều không quan tâm quá sâu.

Lâm Khả Vi khách sáo với Ngụy Chi Hòa xong bèn vào bếp nấu nướng.

Ngụy Cẩm Phàm rót trà cho Ngụy Chi Hòa, là bậc cha chú, hỏi câu nào cũng hầu như toàn liên quan đến trường học, rồi lại nhắc đến ông cụ Ngụy, nghe nói không có cháu trai ở đấy, ông dạo này sống tiêu dao tự tại vui vẻ lắm.

Gần sáu giờ, con trai Ngụy Cẩm Phàm tên Ngụy Quân Hàm về.

Ngụy Quân Hàm nắm được không ít thông tin về Ngụy Chi Hòa từ chỗ bố mình, sau khi biết cậu thi đỗ đại học Thanh Nguyên, lại càng lấy cậu ra làm tấm gương noi theo, khen lên khen xuống, dẫn đến Ngụy Quân Hàm không thích thú gì Ngụy Chi Hòa cho lắm.

Thấy Ngụy Chi Hòa đang ngồi trên sofa, tâm trạng Ngụy Quân Hàm vừa mới lên lớp mười đã bị bố ép phải thi đại học Thanh Nguyên vô cùng không tốt.

Ngụy Cẩm Phàm nhắc Ngụy Quân Hàm: "Thấy anh mà không biết chào hả."

Ngụy Quân Hàm bất đắc dĩ chào một tiếng: "Anh Hòa."

Ngụy Chi Hòa lịch sự gật đầu: "Ừ, vừa mới đi chơi bóng về à."

Ngụy Quân Hàm có chiều cao giống Ngụy Cẩm Phàm, vừa mới lên lớp mười đã cao một mét bảy tám rồi, là một mầm non bóng rổ cừ khôi, ở trường rất được phe con gái ngưỡng mộ.



Ngụy Quân Hàm đang cầm quả bóng rổ trên tay, gật đầu nói: "Vâng, con về phòng tắm cái đã, mọi người cứ nói chuyện đi."

Ngụy Chi Hòa không để ý đến cậu em họ nữa, bắt đầu nói chuyện cuối tuần mở cửa hàng với Ngụy Cẩm Phàm.

"Cuối tuần mở cửa hàng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện học hành của cháu chứ?"

"Không sao đâu ạ, cuối tuần nghỉ học mà, nếu trường có chương trình học hoặc hoạt động bắt buộc phải tham gia thì cháu đóng cửa là được."

"Cũng đúng, giờ coi như làm part time lấy kinh nghiệm vậy, sau này cháu tốt nghiệp rồi sẽ không còn bỡ ngỡ nhiều nữa."

Ngụy Chi Hòa nở nụ cười trong sáng thuộc về một sinh viên năm nhất mười tám tuổi: "Vâng ạ." Trên thực tế, giờ cậu đã có rất nhiều kinh nghiệm rồi, chỉ là không thể nói với người khác mà thôi.

Ai ngờ, nụ cười này của Ngụy Chi Hòa lọt vào mắt Ngụy Quân Hàm mở cửa đi ra, khiến cậu nhóc rùng mình một cái.

Nhớ năm ngoái về nhà ông nội ăn tết, cậu nhóc trông thấy ông anh trông ngây thơ vô hại kia đang xách một tên to con mà đánh một cách hung dữ, vẻ dữ tợn đó suýt nữa thì khiến cậu nhóc ngất xỉu luôn, đến giờ cậu nhóc vẫn còn nhớ cảnh tượng đó, thực ra Ngụy Quân Hàm có hơi sợ Ngụy Chi Hòa một chút.

Ngụy Cẩm Phàm còn cho cậu nhóc một tin cực kỳ đáng sợ: "Quân Hàm, tối nay hai anh em ngủ chung nhé, chắc không sao đâu nhỉ, phòng cô giúp việc vẫn còn ít đồ cá nhân, cũng không thể để anh ngủ đấy được."

Ngụy Quân Hàm nhớ lại khung cảnh nhìn thấy hồi trước, không dám cãi lời bố mình: "Con, không sao đâu ạ."

Buổi tối, hai vợ chồng Ngụy Cẩm Phàm nhiệt tình bảo Ngụy Chi Hòa ăn cái này ăn cái kia, cậu ăn đến tròn cả bụng, ăn cơm xong còn có hoa quả và đồ ngọt.

Lâm Khả Vi có thể ngồi trên ghế quản lý cũng đúng, bà vừa để ý cảm nhận của Ngụy Chi Hòa, vừa không ngó lơ ông xã và con trai, có thể nói là vô cùng chu đáo.

Ăn uống xong, Lâm Khả Vi thu dọn phòng bếp rồi hỏi Ngụy Quân Hàm: "Lúc trước con bảo mai ra ngoài chơi với bạn, có đủ tiền tiêu không?"

Ngụy Quân Hàm: "Đủ ạ."

Ngụy Cẩm Phàm nghe xong: "Mai con đi hướng nào, Chi Hòa ngày mai cũng phải ra cửa hàng, Chi Hòa, hai đứa đi cùng nhau nhé."

Ngụy Quân Hàm tê cả da đầu: "Con đi tàu điện ngầm đến trạm Tây Tháp gặp bạn."

Ngụy Chi Hòa nói: "Cháu không ý kiến."

Đến nhà Ngụy Cẩm Phàm tất nhiên không tránh khỏi vụ phải ngủ lại một đêm, đằng nào cũng là chú ruột cậu, không cần tính toán quá.

Đến lúc đi ngủ, Ngụy Chi Hòa vào phòng Ngụy Quân Hàm.

Rèm cửa sổ màu xanh da trời, tường màu trắng, tông thiên lạnh.

Trên bàn học xếp sách gọn gàng, máy tính và loa thì để trên một chiếc bàn khác, trên tường dán áp phích ngôi sao bóng rổ NBA.

Trên chiếc giường lớn mét tám để hai cái chăn điều hòa, Lâm Khả Vi đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Dưới sự hướng dẫn lắp bắp của Ngụy Quân Hàm, Ngụy Chi Hòa tắm xong đi ra sấy tóc.

Chờ Ngụy Quân Hàm rửa ráy xong ra ngoài, Ngụy Chi Hòa đang ngồi trước bàn học cậu nhóc, tiện tay lật xem quyển sách ngữ văn trên bàn.

Ngụy Chi Hòa ngoái đầu lại, cười híp mắt nhìn Ngụy Quân Hàm, vô cùng thân thiết:"Có phải em, sợ anh không?"

Nhưng, Ngụy Quân Hàm lại cảm thấy hai chân xoắn cả lại: "..." Cậu, cậu thể hiện rõ ràng thế cơ à?