Theo báo thức đã đặt thì họ hẹn năm rưỡi sáng tập hợp ở cửa nhà nghỉ để cùng xem mặt trời mọc.
Sau khi dậy, Tôn Duy Linh không khỏi ca cẩm với bạn cùng phòng: "Sao tôi lại thấy ngủ một đêm xong chân trái còn đau hơn thế nhỉ."
Lưu Quyền Tùng cũng gật đầu: "Tôi cũng thế, chân còn mỏi hơn cả trước lúc ngủ."
Lý Anh Tuấn vẫn nằm ườn trên giường: "Tôi cảm thấy giờ mình không còn cảm giác gì nữa rồi, giờ tôi là một thằng béo đã liệt cả hai chân."
Để xem mặt trời mọc, chư vị toàn thân đau nhức không thể không dậy sớm rồi lao lêи đỉиɦ núi chiếm chỗ xem mặt trời mọc.
Ngụy Chi Hòa cả đêm không ngủ vẫn cùng mọi người lêи đỉиɦ núi xem mặt trời mọc như bình thường, hệt như một cậu sinh viên bình thường ra ngoài đi chơi.
Còn tưởng mọi người dậy sớm lắm rồi, không ngờ các du khách ngủ ngoài lều còn dậy sớm hơn họ, chỗ nào cũng toàn là người.
Mãi mới tìm được chỗ, mặt trời xuyên qua biển mây, thong thả trồi lên.
Lặng lẽ nhìn mặt trời mọc, không rầm rộ, nhưng cũng khiến lòng người cảm thấy vui.
"Oa, đẹp quá."
"Biển mây đẹp quá trời."
"Bọn mình đến đây đúng là quá chính xác."
Đa phần đều là các cô gái cảm thán.
Lâm Sa Sa cả ngày hôm qua không tìm được cơ hội, hôm nay đẩy Lý Anh Tuấn ra, cố ý ngồi bên cạnh Ngụy Chi Hòa, lúc này cô muốn làm chuyện thích hợp nhất, chỉ cần là người cô thích thì không có gì là không được, buổi sáng lãng mạn thế này, phải có thêm chút bất ngờ nữa.
Trong giờ phút nên thơ như thế, Lâm Sa Sa vừa can đảm vừa ngượng ngùng tỏ tình với Ngụy Chi Hòa, đây chính là sự xao động của thanh xuân.
Lâm Sa Sa nắm ngón tay, nói nhỏ: "Nè, Ngụy Chi Hòa, hay là chúng mình hẹn hò đi, cậu có thể chấp nhận tớ không?"
Mọi người nói trai theo đuổi gái cách cả ngọn núi, gái theo đuổi trai cách một tầng sa, nhưng với Ngụy Chi Hòa thì điều này không thực hiện được.
Nghe lời tỏ tình của Lâm Sa Sa, Ngụy Chi Hòa không hề cảm thấy vui mừng gì, cũng không cảm thấy bất ngờ lắm, trên mặt cậu thêm mấy phần lạnh lùng, cậu biết thứ mình muốn là gì, cậu không thích phiền phức.
Ngụy Chi Hòa cho Lâm Sa Sa một ánh mắt rồi thong thả đáp: "Xin lỗi, tôi không thể."
Lâm Sa Sa đã biết trước là cậu không dễ theo đuổi, nhưng bị từ chối thẳng thừng như thế thì vẫn rất khó chịu, viền mắt bắt đầu đỏ ửng lên: "Cậu thích người như thế nào, tớ có thể thay đổi vì cậu."
Ngụy Chi Hòa thoải mái nói ra điều kiện của bản thân: "Tôi thích kiểu người cơ thể có mùi hương khiến tôi phải thèm thuồng." nhưng là yêu quái cơ.
Ví dụ như con yêu có hương mai trong tuyết tối qua, mùi vị rất hợp khẩu vị cậu.
Một giây sau, Lâm Sa Sa chìm vào tuyệt vọng vô hạn, đồng thời cô cảm thấy Ngụy Chi Hòa đang mỉa mai cô, cô tức đến rơi nước mắt.
Cô có hôi nách một tí, nhưng cũng không thể nói ngay trước mặt mọi người thế chứ, rõ ràng cô đã xịt nước hoa rồi.
Một màn tỏ tình chết cứng trong khung cảnh bình minh lãng mạn.
Đám Tôn Duy Linh chờ cách đó không xa, vừa quan sát vừa nghiêng tai lắng nghe, vốn tưởng hôm nay có thể thành một đôi, kết quả lại đặt dấu chấm câu bằng khuôn mặt trắng xám tuyệt vọng và đầy nước mắt của Lâm Sa Sa.
Ngụy Chi Hòa đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, nếu là bọn họ thì đã ôm ngay vào lòng rồi thêm một nụ hôn thế kỷ rồi!
Ca thán thì ca thán, bạn cùng phòng vẫn độc thân, bọn họ cũng không ngại ngần gì, muốn độc thân thì mọi người cùng độc thân, chẳng sao.
Thời gian mặt trời mọc rất ngắn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vụ mọi người chụp ảnh tập thể, sau một ngày ở chung, các chàng trai cô gái đều trở nên thân thiết hơn, đủ loại hành động kỳ cục đều diễn ra không ngừng, trừ Lâm Sa Sa tỏ tình thất bại mặt trắng như ma ra, những người khác đều cười tươi hớn hở.
Mua bánh mỳ và sữa trong cửa hàng tiện lợi, ăn no xong, mọi người đi về hướng xuống núi.
Hôm qua đã leo đến muốn gãy cả chân, hôm nay mọi người ngồi cáp treo xuống luôn, người xuống núi buổi sáng không nhiều bằng người lên núi, mọi người xếp hàng chưa được bao lâu đã được ngồi cáp treo xuống rồi, xuống cáp treo xong còn phải đi xe nhỏ ra bến xe khách nữa.
Mua vé chuyến chín giờ hai mươi phút sáng về thẳng bến tàu, rồi lại đi tàu điện ngầm về trường.
Như vậy thì về đến trường sẽ khoảng hơn mười hai giờ trưa, mọi người đều muốn về ký túc nghỉ ngơi chứ không ăn trưa chung nữa, hôm sau chân còn mỏi hơn hôm đầu rất nhiều, may mà đợt trước mọi người đều đang tập quân sự, chưa đến mức mệt đến vật ra luôn trên đường.
Bị màn tỏ tình thất bại của Lâm Sa Sa ảnh hưởng, các chàng trai không miễn cưỡng ăn cơm trưa với các cô gái nữa mà hẹn miệng lần sau lại đi chơi tiếp, còn chuyện sau này có còn đi chơi với nhau nữa không thì để sau rồi nói.
Sau khi về đến ký túc, bảy vị nam sĩ đều giơ ngón cái với Ngụy Chi Hòa.
Lý Anh Tuấn nói: "Anh Hòa, ông ngầu lắm, nghe bảo Lâm Sa Sa là hoa khôi lớp bọn họ đấy, ông từ chối người ta như thế, e là đắc tội với tất cả con gái khoa ngoại ngữ rồi."
Ngụy Chi Hòa cũng chẳng để ý vụ này lắm, cười đáp: "Tôi còn có chuyện quan trọng phải làm hơn yêu đương, Lâm Sa Sa cũng không phải kiểu tôi thích, miễn cưỡng chỉ có hại cho cậu ta thôi, bọn ông đừng để ý, thích thì cứ lên đi."
Trước sự rộng lượng của Ngụy Chi Hòa, những bạn học đang thầm phỏng đoán cậu không có ý tốt bắt đầu kiểm điểm bản thân, suy nghĩ của họ hẹp hòi quá.
Các chàng trai không suy nghĩ sâu xa như con gái, Ngụy Chi Hòa nói rõ chuyện xong lại về trạng thái anh em tốt.
Buổi chiều không ai nhắc đến chuyện đi đâu chơi nữa, Ngụy Chi Hòa cũng lựa chọn ở lại ký túc nghỉ ngơi.
Cuối tuần chơi hai ngày rồi, ngủ một giấc lại là một ngày mới.
Nên thu lại tâm tư chơi bời, dồn hết sức lực vào nghiệp học.
Nhận thức về đại học của Ngụy Chi Hòa đến từ sự trông đợi của bạn học, sự nhồi vịt bắt ép của người thân và các thể loại bài đăng trên mạng.
Cho dù người khác miêu tả đại học thoải mái vô cùng, Ngụy Chi Hòa không hề cảm thấy vậy, cậu từ nhỏ đến lớn chẳng bao giờ tha thiết đi học, nhưng mỗi khi ôm tâm trạng ấy, hiện thực luôn phong phú hơn so với suy nghĩ của cậu.
Ví dụ như cậu không thích toán, nhưng điểm toán của cậu rất cao, khi cậu muốn giấu khả năng của mình, giáo viên môn toán mắt sáng như đuốc, nhất quyết kéo cậu vào lớp toán Olympic.
Chỉ trách cậu lúc trước còn non quá, không biết cách che giấu chính mình.
Chương trình học bậc đại học rất nhiều, mỗi ngày tám tiết, buổi sáng buổi chiều buổi nào cũng xếp kín.
Tuần đầu tiên sau khi chính thức khai giảng, cậu nảy ra suy nghĩ trốn học.
Tiết cuối cùng buổi chiều thứ hai, giáo viên hướng dẫn bảo họ tan học xong thì ở lại lớp.
Để làm gì?
Đương nhiên là tuyển ban cán sự rồi, đám sinh viên mới đều nóng lòng muốn thử.
Sau hai tuần tập quân sự, bạn nào quen biết rộng hơn, bạn nào được lòng người hơn, cơ bản đều có thể nhận ra hết tên, ai muốn làm lớp trưởng thì giơ tay ứng cử, bỏ phiếu biểu quyết.
Ngụy Chi Hòa nghĩ thầm, chuyến này cuối cùng cũng không phải giáo viên chủ nhiệm nêu tên ứng cử viên nữa rồi, lại còn để cả lớp bỏ phiếu nữa chứ, cũng không biết là bị làm sao mà hồi trước lần nào cậu cũng bị lôi ra, tuyển cán bộ lớp tất nhiên trở thành chuyện phiền phức nhất đời học sinh, đặc biệt ảnh hưởng đến công cuộc ra ngoài kiếm đồ ăn của cậu.
Bình thường ngửi thấy mùi yêu khí muốn ra ngoài kiếm để ăn, kết quả luôn có một cú điện thoại gọi cậu đi mất, ví dụ như đến phòng giáo viên lấy thông báo hoặc là phát bài thi tháng cho các bạn, hoặc là đang cuối tuần cũng gọi cậu về trường phụ giáo viên chấm bài.
Cậu luôn rất nghi ngờ không biết có phải lão cáo già Ngụy kia giở trò không, nhưng sau một thời gian dài quan sát, cuộc sống hàng ngày của cáo già rất bận, hầu như chẳng bao giờ để ý đến chuyện ở trường của cậu, có điều, ông rất hay ba hoa với bạn bè về thành tích của cậu ở trường, như thế đã phiền phức lắm rồi.
Nói chung là, Ngụy Chi Hòa thực ra là một người rất muốn khiêm tốn nhưng lại không được khiêm tốn.
Rõ ràng muốn làm kẻ khác người, nhưng luôn bị ép đi trên con đường rực rỡ khăn quàng đỏ.
Ngụy Chi Hòa lựa chọn ngồi phía sau, cố gắng hết sức để không bị người khác chú ý, tất nhiên cậu không hề giơ tay.
Nhưng, không phải cậu có giơ tay hay không là có thể quyết định cậu thoát được kiếp nạn làm cán sự lớp.
Sau chuyến đi cuối tuần, đám con trai hai phòng ký túc đều cảm thấy Ngụy Chi Hòa cùng làm cẩu độc thân với họ, đặc biệt trượng nghĩa, bọn họ đề cử Ngụy Chi Hòa.
Đúng, Ngụy Chi Hòa không giơ tay, nhưng không có nghĩa là đám bạn cùng lớp không có hành động gì xuất thần nhập hóa.
Cậu lại bị đề cử rồi.
Ngụy Chi Hòa quả quyết đứng dậy từ chối: "Thưa thầy, em không tranh cử cán bộ lớp, thầy xóa tên em được không ạ?"
Thầy Chung bình thường vẫn rất thân thiện, lúc này lại không hiểu tâm tư Ngụy Chi Hòa, tưởng cậu chỉ đang khách sáo mà thôi.
"Mọi người đề cử em mà, thầy thấy ổn đấy chứ, thế nên là tạm thời không xóa nhé."
Tôn Duy Linh đẩy Ngụy Chi Hòa: "Bọn tôi đều một lòng mong ông lên, ông đừng khách sáo thế."
Ngụy Chi Hòa u ám nhìn cậu ta: "Tôi muốn đập chết ông."
Tôn Duy Linh rụt cổ: "Tôi theo mọi người thôi mà." Đằng nào cậu chàng cũng không có ý làm cán bộ lớp, chi bằng đi gài bạn cùng phòng còn hơn.
Cuộc bỏ phiếu bầu lớp trưởng bắt đầu.
Ngụy Chi Hòa có linh cảm không lành.
Sau đó, số phiều bầu cậu làm lớp trưởng nhiều nhất.
Có điều, lần này, cậu từ chối luôn, từ chối một cách hoàn toàn không cho phép thương lượng.
Thầy Chung và các bạn học đều rất bất ngờ, cơ hội thể hiện tốt như thế mà cậu lại từ chối.
Đại học dù gì cũng không phải cấp ba, sinh viên có quyền lên tiếng và lựa chọn, nếu Ngụy Chi Hòa đã không muốn làm, vậy thì nhường cho người tiếp theo vậy.
Đám cùng phòng hò la tiếc nuối.
Ngụy Chi Hòa tỏ ra hoàn toàn không để ý, cho dù lấy tiền ra dụ cậu, cậu cũng sẽ không động lòng.
Tuy Ngụy Chi Hòa không được chọn, nhưng Lưu Quyền Tùng cùng phòng thì nhặt được một chức lớp phó ban thể dục.
Tuần đầu tiên sau khi chính thức khai giảng, cuộc sống đại học rõ ràng còn phong phú hơn so với tưởng tượng của sinh viên mới.
Không biết không làm cán bộ lớp có phải lựa chọn đúng đắn hay không, nhưng người không được làm cán bộ lớp cũng không nhụt chí, còn có thể vào hội sinh viên mà, đi đăng ký là được rồi.
Trưa thứ năm, các câu lạc bộ lớn trong trường bắt đầu tổ chức hoạt động tuyển người.
Trên đường Bách Hoa của đại học Thanh Nguyên, trước mỗi quầy của mỗi câu lạc bộ đều dựng những tờ áp phích quảng cáo khác nhau, ở đây chỉ có câu lạc bộ mà bạn không ngờ đến.
Buổi sáng học bốn tiết, học xong thì đã mười hai giờ trưa rồi, Ngụy Chi Hòa đói đến da bụng trước dán vào đằng sau lưng, cả phòng bốn người đi ra nhà ăn, sau khi ăn xong ra ngoài, Lý Anh Tuấn thuyết phục mọi người đi xem hoạt động tuyển thành viên mới của các câu lạc bộ.
Ngụy Chi Hòa còn chưa kịp từ chối thì đã bị kéo đi rồi.
Trên đường Bách Hoa vô cùng náo nhiệt, các anh chị khóa trên trong câu lạc bộ đang nhiệt tình phát danh sách đăng ký, các sinh viên mới đã ăn cơm trưa chen chúc trước câu lạc bộ nhận danh sách đăng ký vào câu lạc bộ mà mình muốn tham gia, điền xong, nộp danh sách xong, quét mã Alipay hoặc Wechat để nộp phí duy trì câu lạc bộ là đã đăng ký thành công.
Đương nhiên, cũng có câu lạc bộ phải tranh giành, tiêu chuẩn có hạn, muốn đăng ký chưa chắc đã vào được.
Lý Anh Tuấn xốc cái bụng to lên lao đến đăng ký, Tôn Duy Linh cũng có câu lạc bộ muốn đăng ký rồi, Lưu Quyền Tùng chọn câu lạc bộ bóng rổ, cũng là chỗ đặc biệt nhiều người, trong chốc lát, Ngụy Chi Hòa đã tách khỏi đám bạn cùng phòng.
Cậu nghĩ, nếu có câu lạc bộ yêu quái thì tốt, một câu lạc bộ dự trữ đồ ăn.
Không có câu lạc bộ yêu quái, nhưng có câu lạc bộ cosplay trang phục giống yêu quái, Ngụy Chi Hòa liếc một cái rồi chuẩn bị về ký túc nghỉ, cậu quên không hỏi Thương Chước là trường Thanh Nguyên đang có bao nhiêu yêu quái trú ngụ rồi.
Ngụy Chi Hòa đang định đi thì cậu phát hiện con đường phía trước bị tắc đến nước chảy cũng không lọt.
Cậu cau mày, không biết xảy ra chuyện gì.
Nhưng sau đó, cậu biết ngay.
Bên cạnh có mấy cô gái đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, phát ra tiếng hét chói tai đáng sợ.
"Aaaaaaa thầy Cố, thầy Cố xuất hiện rồi!"
"Trời ơi, đương lúc sinh thời mà có thể nhìn thấy chân thân thầy Cố, có chết cũng đáng!"
"Ôi mẹ ơi, đừng chen lấn nữa được không, tôi muốn nhìn thầy Cố, tôi là fan thầy Cố, tôi muốn chụp ảnh!"
Ngụy Chi Hòa cũng muốn nói với cô gái đang điên cuồng bên cạnh: Đừng chen lấn nữa được không.
Thầy Cố là người nổi tiếng à?
Ngụy Chi Hòa vừa ổn định cơ thể, vừa dùng chiều cao vượt mặt nước biển của mình để nhìn thầy Cố trong miệng các cô gái.
Cách chỗ cậu không xa quả thực có một người đàn ông mặc sơ mi xanh lam nhạt, cậu chỉ nhìn thấy một bên mặt, người đàn ông vóc cao gầy, có thể lờ mờ nhìn thấy cơ bắp trên cánh tay bên dưới lớp sơ mi, rất nhiều sinh viên đang vây quanh anh ta, anh ta không hề bối rối, bình thản đối đáp, trời đang nóng thế này mà trên trán anh ta không có lấy một giọt mồ hôi, kính râm che kín biểu cảm trên mặt anh ta, nhìn không rõ lắm.
Ngụy Chi Hòa nheo mắt, cậu cảm thấy cổ họng khô khốc, cậu liếʍ khóe miệng, nở nụ cười nhè nhẹ.
Có yêu khí.
Yêu khí rất mạnh.
Điều đáng nói chính là, cực kỳ thơm, mùi hương hơi quen quen.
Là mùi hương cậu vô cùng muốn ăn.
===
Ngụy Chi Hòa: Muốn ăn
Cố Lâm: Muốn khóc