Chương 10: Tiền Mạng Yêu

Tiếng hát vang vọng giữa núi rừng, chim muông xung quanh đều tản đi, núi rừng lại càng thêm yên ắng.

Đi được gần nửa tiếng, Ngụy Chi Hòa quan sát mọi thứ xung quanh, cậu phát hiện cho dù họ đi như thế nào thì phía trước luôn có một tia sáng nhỏ, mà nơi tia sáng truyền đến chính là khu nhà nghỉ mà họ ở.

Trên nóc nhà nghỉ có một cái đèn, nhìn từ xa, nó là chiếc đèn sáng nhất trong núi.

Ngụy Chi Hòa đoán, có khả năng họ đang đi lại quanh khu nhà nghỉ.

Lại nửa tiếng sau, cậu lại phát hiện sợi tơ mây quấn quanh đám bạn học và du khách đã to bằng ngón tay.

Nó đang hút tinh khí trên cơ thể người.

Một số yêu quái vì muốn tu luyện nhanh hơn nên sẽ hút tinh khí của con người, như vậy sẽ nhanh hơn là hút tinh hoa nhật nguyệt.

Nếu yêu quái hút tinh khí con người đạt đến một mức nào đó, tất nhiên sẽ bị đạo sĩ truy sát.

Một con yêu dám hành động to gan thế này, chắc hẳn cũng có chút lai lịch, nhưng không biết con yêu này đã ở trong khu du lịch bao lâu, đạo hạnh như nào.

Ngụy Chi Hòa không sợ yêu quái, cậu muốn một chiêu gục luôn, biến yêu vật thành đồ ăn khuya của mình.

Đi hơn một tiếng đồng hồ xuyên rừng xong, lại từ phía bên kia cánh rừng quay trở lại cửa sau nhà nghỉ.

Còn lúc này, xung quanh nhà nghỉ yên lặng như chết, không nghe thấy một tiếng người nào, trừ ánh đèn trên nóc nhà nghỉ ra, xung quanh nhà nghỉ hai trăm mét không có lấy nửa cái bóng, không có một chút ánh sáng nào hết.

Ngụy Chi Hòa nhấc cổ tay lên nhìn đồng hồ, giờ là hai giờ mười phút sáng, chỉ cần là người đã ngủ, lúc này cơ bản đều trong trạng thái ngủ sâu, trừ phi là người mất ngủ không thể vào nổi giấc.

Đám bạn và du khách bên cạnh đều trong trạng thái mất ý thức, tư thế và vẻ mặt không hề có gì thay đổi, nhưng tinh khí trên người lại đang trôi đi chầm chậm, tinh khí đang bị hút đi này chính là tuổi thọ của họ, nếu không giải quyết trong vòng nửa tiếng thì sẽ tạo thành ảnh hưởng không thể xóa bỏ đối với sức khỏe.

Không có thời gian chờ con yêu này tiếp tục rề rà bày trò nữa.

Nhưng đúng lúc này, cả tòa nhà bỗng sáng trưng lên, một cái bóng tụ lại thành thực thể ngay trước mặt mọi người.

Yêu cuối cùng cũng hiện hình rồi, cậu không cần phải đợi thêm nữa.

Không phải hình người, mà là bản thể.

Trên đỉnh đầu con yêu có hai cái tai dài dựng đứng, đầu hơi nhỏ, mắt to như cái chuông đồng, toàn thân là màu nâu tối, sau khi hút tinh khí con người, da lông nó trông bóng loáng cả lên, chân trước ngắn hơn chân sau một chút.

Đèn quá sáng, Ngụy Chi Hòa không muốn nhìn rõ tướng mạo nó cũng không được.

Như một con hươu, có điều lại không phải.

Ngụy Chi Hòa nhanh chóng tìm hình ảnh con yêu này trong đầu mình, lại kết hợp thêm thứ mùi cậu ngửi thấy.

Nguyên xạ yêu?

Theo như cậu biết, nguyên xạ được xếp vào sách đỏ những loài có nguy cơ tuyệt chủng của "Hiệp hội bảo tồn động vật hoang dã", là loài bảo vệ trọng điểm cấp 1 quốc gia.

Xạ hương là chất tiết phơi khô lấy từ tuyến nội tiết của giống đực, nhìn thế nào thì con yêu này cũng rất đắt, ăn không phí mồm.

Hôm nay khá là may, gặp được một con yêu khá quý.

Có điều, trọng điểm không phải giá trị của nó cao hay thấp, mà là chuyện nó làm với con người đã chạm đến giới hạn của cậu, lúc nên ăn thì vẫn phải ăn, hoàn toàn không cần phải nương tay.

Người nguyên xạ yêu dài chừng một mét ba, cao chừng một mét, nhìn toàn thể thì to hơn nguyên xạ bình thường một chút, dù gì cũng đã tu luyện thành yêu, sao lại không lớn hơn cho được.

Ngụy Chi Hòa còn nhìn thấy hai người lễ tân của nhà nghỉ đang ngơ ngẩn đứng sau lưng nó, trên người cũng có sợi khói, có thể thấy hai người này cũng không thoát được mệnh bị hút.

Nguyên xạ yêu đạp chân sau, nó có vẻ vô cùng phấn khích, hết sức hài lòng trước những người đang mất ý thức trước mặt nó, cung cấp cho nó thứ nó cần.

Yêu lực lại có thể tăng lên, đúng là một bình minh rực rỡ.

Đem bọn họ về trước khi mặt trời mọc là được, đây là suy nghĩ của nó.

Nhưng nguyên xạ yêu còn chưa kịp tiếp tục thì nhìn thấy một người thanh niên hoàn toàn không bị nó khống chế, đang đi về phía nó.



"Con yêu vật nhà ngươi đúng là gan to tày trời, dám mê hoặc hơn sáu mươi người thải bổ cho ngươi."

Ngụy Chi Hòa đứng ra trước mặt nguyên xạ yêu.

Nguyên xạ yêu ngước đôi mắt to lườm về phía Ngụy Chi Hòa, tỏ ra vô tội: "Ta không hề nhìn ra ngươi không trúng thuật của ta đấy, ngươi là ai? Đạo sĩ thối?"

Ngụy Chi Hòa vừa đi vừa nói: "Đạo sĩ à, ta không phải đạo sĩ."

Nguyên xạ yêu nói: "Nếu không phải đạo sĩ, tại sao không trúng xạ hồn hương của ta!"

Ngụy Chi Hòa thong thả đáp: "Bởi vì ta mạnh hơn ngươi."

Nói xong, Ngụy Chi Hòa không cần giải thích thêm với nguyên xạ yêu, giơ tay.

Còn kéo dài nữa thì sẽ không tốt cho sức khỏe của đám bạn và du khách.

Nguyên xạ yêu chỉ nghĩ Ngụy Chi Hòa là người cần phòng bị, nó không hề nghĩ xem đối phương ra tay với suy nghĩ gì.

Có vài tia nhỏ phun ra từ miệng nguyên xạ yêu, bắn về phía Ngụy Chi Hòa, mùi xạ hương nồng nặc truyền đến qua sợi tơ. Ngụy Chi Hòa lập tức bế khí, hai tay túm phắt lấy sợi tơ nhỏ nửa trong suốt, làm đứt hết số tơ phun ra từ miệng nguyên xạ yêu.

Sợi tơ mảnh dính trên tay Ngụy Chi Hòa, tan thành giọt nước, lưu lại mùi xạ hương trên lòng bàn tay cậu.

Tự nhiên cảm thấy hơi buồn nôn.

Ngụy Chi Hòa vẩy vẩy nước trên tay: "Xem ra ta phải để ý hơn rồi."

Nguyên xạ yêu có vẻ không hề để tâm đến Ngụy Chi Hòa, cũng cảm thấy con người trước mắt này chắc hẳn không có bản lĩnh gì, đến cả một pháp khí ra hồn mà cậu cũng không có mà còn muốn đối phó nó. Sống nhiều năm rồi, nó biết cách mà con người đối phó với yêu toàn là dùng bùa chú với pháp khí, ngoài ra thì chẳng còn gì khác, đạo sĩ cũng chưa chắc đã đối phó được nó, huống hồ kẻ trước mặt đây còn không phải đạo sĩ.

Theo quan niệm kẻ nào ra tay trước thì thắng, nguyên xạ yêu liền đạp móng xông thẳng đến Ngụy Chi Hòa, nó muốn làm thịt con người này!

Ngụy Chi Hòa thấy nó béo tốt mập mạp, xem ra đã có tuổi nhất định, chắc chắn là ngon hơn đám yêu non.

Trong giây lát, trong mắt Ngụy Chi Hòa chỉ còn bóng người con nguyên xạ yêu, nó đạp khẽ bay lên, chân trước định đạp vào đầu Ngụy Chi Hòa.

Sức bật của nguyên xạ yêu quả nhiên rất cao, Ngụy Chi Hòa ngửa người ra sau, đầu nghiêng sang trái, tránh chân trước của nó,

Cậu không chỉ tránh chân trước của nguyên xạ yêu mà còn phản công lại, túm lấy một cái chân của nó.

Nguyên xạ yêu không ngờ mình lại dễ dàng bị tóm như vậy, nó tiếp tục sử dụng yêu pháp, phun sương mù về phía Ngụy Chi Hòa.

Con người chỉ cần trúng yêu pháp của nó là sẽ ngất xỉu ngay.

Ngụy Chi Hòa lại không ngất, cậu dùng cánh tay chắn sương mù, sương tan thành nước thấm ướt một khoảng trên cánh tay.

Cậu không thể không né đòn tấn công, cũng buông chân nguyên xạ yêu ra.

So với kim quế yêu gặp trước đó, sức chiến đấu của nguyên xạ yêu mạnh hơn hẳn.

Tuy nó tự tin nhưng nó không thích đánh nhau.

Gây cản trở cho Ngụy Chi Hòa xong, nó dùng bốn chân linh hoạt nhảy lên, chạy vào rừng.

Muốn chạy à? Nguyên xạ yêu giảo hoạt này.

Ngụy Chi Hòa vung cánh tay, không ngờ con yêu vật này lại bỏ chạy mất.

Đang định đuổi theo thì nghe thấy tiếng rên khẽ xung quanh, đám bạn cậu và du khách đã tỉnh lại.

Cản trở do nguyên xạ yêu tạo ra bị phá vỡ do nó chạy trốn, Ngụy Chi Hòa không muốn để lộ khả năng của cậu trước mặt mọi người, lựa chọn tạm thời không đuổi theo, cậu tin rằng sớm muộn gì cũng có thể nuốt con yêu kia vào bụng.

Tiếng rêи ɾỉ vẫn đang tiếp tục, nhưng họ chưa kịp tỉnh hẳn lại thì Ngụy Chi Hòa đã cảm nhận được yêu khí bên bờ đầm đá chiều nay, là con thạch yêu kia?

Có điều, yêu khí lần này dường như còn lẫn cả mấy phần hương lạnh, không giống lắm.



Một cơn yêu phong cuốn lên, tất cả mọi người ngã vật ra đất bất tỉnh, Ngụy Chi Hòa cũng thuận thế ngã ra giữa cả đám, giả vờ mình cũng là một trong số đó, lòng thì lại nghĩ, yêu trên núi này cũng nhiều ghê, con nào con nấy đều có ý đồ với loài người.

Có điều, chuyến này Ngụy Chi Hòa nghĩ sai rồi.

Lúc này chỉ nghe thấy con nguyên xạ yêu vừa chạy trốn ba mươi giây trước đã bị lôi trở lại, hóa thành bộ dạng thanh niên mà ngã ra đất, kêu la ầm ĩ lên, trong giọng nói trong vắt lẫn mấy phần sợ hãi.

Thanh niên nguyên xạ ôm mông khóc oa oa: "Đau đau đau, em sai rồi, em không dám nữa, anh Thạch Đầu!"

Lúc này còn có một giọng nói khác: "Còn biết tao là anh mày à, biết đây là địa bàn của ai không? Ai bảo mày đến núi Thiều làm bậy hả, mau đưa bọn họ về phòng đi, bằng không đừng trách tao ác, lúc trước đáng lẽ tao không nên xin chủ nhân giữ mày lại!"

Thanh niên nguyên xạ mắt to nói: "Em biết sai rồi, anh đừng đá mông em nữa, sắp vỡ ra rồi!"

Thạch yêu lườm nó: "Bớt làm nũng với tao đi, làm theo lời tao nói nhanh, trên núi có người bọn mày không đối phó được đâu, mày mà lọt vào tay hắn, tao cũng không cứu được mày đâu."

Thanh niên mắt to biện giải cho bản thân: "Em trời sinh mắt to lấp lánh nước, không có làm nũng mà. Với cả em sẽ làm theo những gì anh bảo, mà người anh nói chắc không phải là..." Nó liếc người thanh niên ban nãy suýt nữa thì bẻ gãy chân trước của nó giờ đang lẫn trong đám người.

"Là ta." Ngụy Chi Hòa ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào thạch yêu và nguyên xạ yêu đã hòa thành hình người.

Hai tên thanh niên yêu giới nguyên xạ yêu và thạch yêu nghe tiếng mà tê cả da đầu, đều muốn trốn ra đằng sau đối phương.

Ngụy Chi Hòa bước một bước về phía chúng.

Hai thanh niên yêu quái sợ, cùng lùi ra sau một bước.

Thạch yêu cố gắng giả vờ bình tĩnh: "Chào anh, bạn tôi ban nãy đã làm chuyện thất lễ với bạn anh và du khách, hi vọng anh có thể bỏ qua."

Nguyên xạ yêu mắt to mở to mắt, mắt thực sự long lanh ánh nước, lắp bắp: "Ta thực sự không cố ý đâu, hôm nay trăng tròn, không, không nhịn được."

Ngụy Chi Hòa khoanh tay trước ngực: "Ồ? Bỏ qua cho ngươi cũng được thôi, có điều ngươi phải đem thứ mà ngươi cho là có giá trị nhất cho ta, bằng không..." Cậu liếʍ môi, "Ta chưa ăn nguyên xạ yêu bao giờ, ngươi sẽ là con đầu tiên."

Thạch yêu đẩy thanh niên nguyên xạ yêu mắt to một cái: "Mày..."

Nguyên xạ yêu tự biết mình đuối lý, ban nãy bỏ chạy cũng do trực giác của loài yêu, con người này rất có sức uy hϊếp đối với nó.

Thanh niên mắt to long lanh lấy trong túi mình ra một cục đen to bằng cái bát, đưa cho Ngụy Chi Hòa: "Nghe nói giá chợ đen đã lên đến năm trăm nghìn tệ một gram, chỗ này gần hai lạng rưỡi."

Ngụy Chi Hòa cau mày, lòng giằng co xem có nên nhận thứ tiết ra từ cơ thể con yêu này không, mùi hơi gay mũi.

Dùng tiền mua mạng yêu cũng không phải không được, cậu lót mớ xạ hương trong tay: "Được, đưa tất cả bọn họ về đi."

Không thể không nói, con yêu vật này rất đáng tiền.

Nhận "tiền mạng yêu" xong, mắt Ngụy Chi Hòa đảo qua lại trên hai con yêu.

Nguyên xạ yêu mau chóng đưa những người bị nó lôi ra ngoài về phòng, chỉ còn lại thạch yêu và Ngụy Chi Hòa đứng ở cửa sau nhà nghỉ.

Buổi chiều bị Ngụy Chi Hòa uy hϊếp, biểu cảm của thạch yêu vô cùng gượng gạo: "Thế thì, không còn chuyện gì khác nữa, tôi đi trước nhé." Nó cũng không phân biệt được Ngụy Chi Hòa là người tốt hay là người xấu.

Ngụy Chi Hòa gật đầu: "Ừ."

Hai phút sau, nguyên xạ yêu cũng chuồn mắt.

Trời bắt đầu sáng lên, Ngụy Chi Hòa nhìn chằm chằm vào hướng mặt trời đang mọc.

Sở dĩ thuận thế thả thạch yêu và nguyên xạ yêu là vì cậu biết, có một con đại yêu đã đến, sau đó lại đi rồi.

Hương lạnh nhè nhẹ tựa đóa mai kiên cường trong tuyết giá, khiến người ta thèm rỏ cả dãi.

===

Ngụy Chi Hòa: Người tốt hay người xấu, đoán xem?

Yêu mắt to: Người xấu!

Thạch yêu: Ta phải đi hỏi chủ nhân!