Dục hỏa chưa được giải toả của Hứa Từ đốt cháy tràn đầy, cuối cùng sau khi bảo vệ đóng cửa rời đi, anh kéo Tống Lê ở dưới bàn lên, ném cô ở trên mặt bàn bắt hai cái đùi cắm đến dưới thân rồi mạnh mẽ làm cô.
Cái mông như được lắp mô tơ, âm thanh lạch cạch bay nhanh, Tống Lê bị anh đâm đến thất thần: "A a… Quá nhanh… A chậm… Chậm một chút a…"
Kɧoáı ©ảʍ ngập đầu làm anh mất khống chế hoàn toàn, tất chân bị anh xé nát, áo sơ mi trên thân cũng bị xé rách một tảng lớn, nội y không biết từ khi nào đã ném xuống dưới chân.
Anh đè ở trên người cô chống đối, gọi tên cô từng chút một: "Tống Lê, Tống Lê…"
Hứa Từ đè tay cô đặt ở trên bàn, sau khi dươиɠ ѵậŧ ở trong cơ thể cô luật động mấy chục lần chống huyệt thịt bắn ra tinh đυ.c nồng liệt.
Tống Lê giương miệng, còn đang chậm rãi kéo ý thức bị đâm tán loạn về, một lát sau phát hiện anh còn ở trên người, dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể còn đang phun từng đợt tϊиɧ ŧяùиɠ.
Huyệt mềm của cô bọc anh, dươиɠ ѵậŧ có dấu hiệu thức tỉnh.
Tống Lê nhanh chóng đẩy anh: "Anh nặng quá, mau đứng lên."
Hứa Từ hôn mu bàn tay của cô: "Mệt mỏi?"
Cho dù là không mệt cũng không thể tiếp tục ngủ ở chỗ này: "Em không muốn lại bị người khác gõ cửa!"
Tống Lê trừng anh, vừa rồi cô cũng sắp bị hù chết, đầm nước trên sô pha cũng chưa lau khô cũng không biết người kia có nhìn thấy hay không.
Hôm nay Hứa Từ không lái xe đến, Tống Lê vốn định đi xe bus về thuận tiện ngắm cảnh đêm nhưng cái dạng bây giờ đến xe taxi cũng không dễ gọi.
Cô sợ hot search ngày hôm sau chính là nữ minh tinh quần áo bất chính sỡ hại tài xế taxi.
Sau khi trợ lý nhận được điện thoại lái xe đến đây, khi về đến nhà đã sắp 11 giờ.
Tống Lê không muốn tắm rửa cùng anh, nhưng mà Hứa Từ đột nhiên lại kiên trì, trong giây phút anh ôm cô đến bồn tắm kia, Tống Lê nháy mắt đã hiểu là chuyện gì.
Phần văn kiện kia thật sự là do anh đưa đến, đồ trong ổ cứng anh cũng đã xem.
"Thật ra anh không cần…" Tống Lê giãy giụa muốn đứng dậy.
"Lê Lê." Hứa Từ nắm chặt cánh tay cô, cô bị ôm vào trong l*иg ngực, bọt nước trong bồn tắm bắn ra ngoài.
Tiếng của cô có chút phát run: "Anh đã xem video?"
"Ừm."
Những bức ảnh cô tắm rửa, video tự an ủi, anh đều đã xem. Hứa Từ nghĩ đến Cam Can đã từng dùng mấy thứ này để nhục nhã cô, anh hận không thể gϊếŧ người kia. Anh giống như một khối pha lê bị người ném vỡ, các cạnh đều sắc bén đến mức có thể làm đau người khác, lúc đâm chính mình là tổn thương sâu nhất.
"Anh nghĩ lúc ấy em tình nguyện đi luôn cũng không nói cho anh, phân lượng của chuyện này trong lòng em nhất định không bình thường." Hứa Từ đè ở trên vai cô, cúi mắt thấy anh nhéo lòng bàn tay cô: "Em tâm cao khí ngạo nhất định sẽ trở về, cho dù không phải vì anh, em cũng sẽ trở về tìm người chụp được vài thứ kia."
Cam Can bị bắt vào tù nhưng người quay video không phải anh ta, lúc ấy trạng thái Tống Lê không tốt nhưng sau khi cô khôi phục nhất định sẽ không nhịn xuống.
Nhưng mà rất lâu.
Trương Mặc biết bảo toàn bản thân như thế nào, chờ cô trở lại, phỏng chừng mấy thứ này sớm đã biến mất vô tung vô ảnh.
Tống Lê không hỏi anh làm sao anh biết, thật ra lấy tính cách và đầu óc của Hứa Từ, chỉ cần anh hơi suy nghĩ một chút là có thể tìm được đáp án.
Trước khi cô đi anh vẫn luôn chăm sóc cô, sau khi đi rồi anh có rất nhiều thời gian đi tìm, đi điều tra từng việc. Đào ba tấc đất cũng muốn tìm ra người đó.
"Anh đánh cược chính xác." Anh nói. Cô vẫn muốn tận mắt nhìn thấy mới giải hận, cô không ở hiện trường, như vậy tất cả những thứ này đều không có ý nghĩa.
Nâng người đến địa vị cao rồi kéo ngã xuống, thống khổ bị mất đi mới là gấp bội.
Anh là người hiểu Tống Lê nhất.
"Vậy anh cảm thấy đẹp không?" Tống Lê quay đầu nhìn anh.
Từ khi chuyện đó bắt đầu, cô đã nghe qua rất nhiều âm thanh không dễ nghe, Tống Lê cho rằng mình đã miễn dịch, nhưng thật ra không phải. Gặp được người mình thực sự để ý vẫn sẽ khϊếp đảm, sợ những âm thanh nhục nhã đó cũng nói ra từ miệng anh như cũ.